Vân Phi – Em tìm gì lau trắng

1168

(Vanchuongphuongnam.vn) – Có những điều bình dị như thế đã chảy vào thơ Vân Phi. Thơ là nghệ thuật ngôn từ cao cấp nhưng trước tiên nó phải là tiếng lòng của tác giả. Có một điều thực tế, đông đảo các bạn trẻ cầm bút hiện tại rất giỏi về ngôn ngữ nhưng do thiếu sự trải nghiệm nên thường khóc giả, yêu giả, mơ giả, giận giả… và tất nhiên tác phẩm không dựa vào nền tảng cảm xúc sẽ khiến các bạn hụt hơi, và có một chút gượng gạo khi đu bám vào màn xiếc nghệ thuật khiến cho độc giả có cảm giác mệt nhọc khi bị cuốn theo từng đợt gồng mình của chính tác giả. Ở Vân Phi thì khác, anh cho ta cảm giác ngọt ngào, an yên để dòng cảm xúc lững lờ trôi bất tận đến miền mơ của đời người. Và nơi ấy, ta như lạc vào đại dương mênh mông của hoa thơm, trái lạ để thỏa những đam mê xúc cảm riêng mình…

Vân Phi tên thật là Nguyễn Văn Phi, sinh năm 1990 tại An Nhơn – Bình Định. Anh hiện là phóng viên của Tạp chí Văn nghệ Bình Định. Văn Chương Phương Nam trân trọng giới thiệu đến quý bạn đọc chùm thơ “Em tìm gì lau trắng” của nhà thơ trẻ Vân Phi.

BBT Văn Chương Phương Nam

 

Nhà thơ trẻ Vân Phi

 

Tìm

em tìm gì lau trắng
nghịch mùa trên chỏm nắng tháng tư
có đàn chim rủ nhau tìm nơi trốn

em tìm gì giữa ngày gió chướng
hình như đêm qua cây lúa trổ đòng
hạt phù sa ướp trong mầm mạ
cứ vun tròn mặc những gió giông

em tìm gì vàng vọt cỏ khô
tuổi thơ có khi nào trở lại
đã đi qua biết bao cuộc tình với đắng cay oan trái
chai sạn hết rồi những vạ vật đau thương

em tìm gì nơi mộ nắng hanh hao
ghim trên đầu con sóng
ngày trượt dài dưới gót chân côi
triền đê bóng cha tan dần theo ngày tắt nắng
mùa bão năm nao cướp mẹ đi rồi
có những ngày mưa trắng bạc nhàu cả khúc sông quê
em không khóc
chỉ là…
lạnh quá thôi
đã không còn những lời vỗ về của mẹ
mỗi khi buồn, em chỉ còn biết úp mặt vào đôi bàn tay bé
an ủi mình thôi.

em tìm gì, tìm gì nữa giữa trùng điệp lạ quen
sáng nay, có cô gái tuổi hai mươi gọi em là cô Tư, đã lâu chẳng gặp
em soi mình vào dòng sông và rưng rức khóc
hóa ra mình già thật rồi sao?

em tìm gì trắng những miền lau
con dế rủ nhau đi hoang bỏ rơi tuổi thơ gối đầu trên rơm rạ
em điểm trang mình phấn son để lòe thiên hạ
hay lừa chính mình
à, ta còn trẻ mà
phải không dế con ơi?

Bản phác thảo thời gian

Tháng bảy, ai bắc cầu cho đôi uyên ương hò hẹn
cơn nắng ho khan xám vàng đọt lá
mẹ gánh con nước chiều tưới mầm hạ nương ngô

Tháng bảy, ta tìm gì từ những hàng cau khô
gió thốc cay xè đôi mắt
đôi bàn tay vuốt mềm khuôn mặt
búp sen trên đỉnh tháp Chàm vỡ nắng mê miên

Tháng bảy, phủ dụ bước chân
ta như đi hoang vào nghìn năm cổ tích
xa ngái trăm miền
áp tai vào thớ gạch
nghe tự trong lòng đất
thủ thỉ câu chuyện tình của chàng Chế Mân si cuồng và nàng công chúa Huyền Trân

Tháng bảy sông xanh
tưới mát hồn trần
bốn nghìn năm thăng trầm thế cuộc
ta nhặt những mảnh vỡ của thời gian từ muôn kiếp trước
trái tim vẫn bổi hổi lạ kì trước điệu múa Chaligia

Ai đã trải mầm sống vào đất từ những hạt phù sa
dọc miền sông Côn tự thượng nguồn về nghìn trùng sóng vỗ
ta vẽ một giọt mưa rơi nghiêng vào nhớ
phác họa cuộc trần ai…
ta nhìn lại ta những tháng năm dài
rêu hoang cuộc tình như thành phế tích
ta biết tìm gì giữa biển đêm cô mịch
bụi gió sương phai…

Cánh hải âu tung trời vẽ một vầng trăng đã khuyết
lẻ những mùa vui
em xa tôi…
bình minh nhòe con sóng,
hoàng hôn về trên cát ru một khúc tình côi.

Còn đâu những mùa vàng nghịch ánh chiều rơi?
mây giăng chùn mắt lệ
xót đời phù du.

Hồi sinh

Đêm qua, khi cây bàng già trút những phiến lá cuối cùng
Người đàn bà với chiếc xe đạp cà tàng và mớ vé chai lầm lũi đi về hẻm phố
Chiếc nón méo xệ méo xệch che gần nửa khuôn mặt của một đời người khắc khổ
Đôi dép mòn mỏng dính vào chân

Người đàn bà chẳng biết đến mùa xuân
Ở nơi đó, có gì vui khi đứa con của mình hai mươi năm không tìm được
Ở nơi đó, nước mắt đã đóng băng và nụ cười chỉ còn là điều ước
Có trang cổ tích nào dành cho người phụ nữ thất lạc con?

Người đàn bà dưới cơn mưa đêm
Ánh đèn đường hắt nghiêng mỏi mòn chiếc bóng
Có một đứa trẻ bị người đời bỏ quên dưới gốc cây ướt đẫm
Chẳng hiểu sao, đứa bé lẽo đẽo theo người đàn bà và chiếc xe chất đầy những mảnh ve chai…

Lần đầu tiên trong đời, một buổi sớm nay
Những đôi mắt ngoài kia dõi theo người đàn bà đang cười rất khẽ
Bàn tay của người đàn bà nắm chặt bàn tay của một đứa bé
Họ dắt nhau ra hẻm phố đón bình minh.

Bên gốc bàng già trụi lá, những mầm nắng hồi sinh…

Nẻo về hạnh phúc còn xa

người đàn bà ném ánh nhìn câm lặng vào thinh không
60 năm thời gian xếp chồng những nếp nhăn vô trật tự
nỗi bất hạnh nào cho vết thương quá khứ
rỉ loét tim gan…

người đàn bà có chiếc áo màu tro than
bên đứa con gái ở tuổi ba mươi vẫn hoài trẻ dại
là di chứng của những tháng năm đạn bom để lại
hai mảnh khuyết cuộc đời
… hoang hoải tìm nhau.

người đàn bà đã từng nuốt nước mắt vào lòng cam chịu số phận hẩm hiu
đi hỏi vợ cho chồng vì tủi phận mình bị cướp đi quyền thiêng liêng làm mẹ
chỉ có người con gái nuôi, ba mươi tuổi rồi vẫn như một đứa trẻ
nhưng sưởi ấm tim bà với tiếng gọi ngọt ngào
mẹ hỡi
mẹ ơi.

người đàn bà vẫn cười và kể về những giấc mơ
ở nơi đó không có những người đàn ông để bà dựa dẫm
bà hóa thành con thuyền vượt muôn trùng cánh sóng
và cô con gái là nàng thủy thủ kéo căng cánh buồm đón nắng ấm ban mai

có một người đàn bà ngồi khóc chiều nay…