(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Lê Khánh Mai sinh năm 1954, quê ở Vạn Ninh, Khánh Hoà. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, Đại học Sư phạm Hà Nội 1975. Tốt nghiệp Thạc sĩ Văn học, Đại học Sư phạm TP Hồ Chí Minh 1996. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ủy viên Ban liên lạc Nhà văn Việt Nam khu vực nam miền Trung khoá VII. Tổng biên tập Tạp chí Văn Nghệ Nha Trang; Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Khánh Hoà. Vanchuongphuongnam.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.
Phùng Hiệu (chọn và giới thiệu)
Nhà thơ Lê Khánh Mai
Khởi đầu
khởi đầu
từ kết thúc, từ lãng quên, từ sự rỗng, từ lặng câm, từ mất mát
như chiếc hạt ủ sâu trong lòng đất trút bỏ lớp vỏ úa tàn
đội mầm xanh đón những giọt sương mai soi bóng nụ cười và nước mắt
như thú hoang đói khát tự liếm khô vết thương
thoát khỏi hang tối, thong dong giữa đại ngàn xào xạc gió
như cánh buồm xé toang lồng ngực lao ra đại dương
sóng hân hoan dội vang ghềnh đá
trên ngưỡng cửa ngôi nhà ta chia tay với bóng đêm
mang theo giấc mơ lành hái từ ngôi sao số phận
Trạng thái
bộ rễ dưới chân tôi đột ngột đứt lìa
tôi không thể đứng trên mặt đất
tôi treo lơ lửng giữa không trung
nhẹ bẫng như thoát xác
trôi… trôi… trôi…
tôi đang sống một đời sống khác
hay chỉ là giấc mơ?
xung quanh tôi vô vàn hạt bụi
bay tuyệt vời tự do
muôn điệu ca của gió
cất lên trong im lặng bầu trời
trôi…trôi…trôi
tôi nhỏ dần đi, mỏng dần đi, không còn tôi nữa
tôi quên tôi
vũ trụ bao la như tấm gương thấu thị
tôi soi xuống đáy sâu kia
chỗ bộ rễ của tôi bị đứt lìa
chỉ như cái ao tù nhỏ xíu.
Mật ngôn của tình yêu
em
từng đêm, từng đêm
hồn đi hoang, thoát khỏi căn phòng đơn lạnh
bức rèm hoa dây leo lay động
bầy côn trùng rên rỉ giao hoan
mưa thu tí tách gọi tình
hạt sương quyên sinh trong niềm đau dâng hiến
gió thì thào lời yêu bất tận
lá reo mừng quấn quít những bước chân
bầu trời đêm rất xanh
trăng sao thắp đèn quanh ngôi nhà mây trắng
đêm
căn phòng trống trải
bỗng ngập tràn mùi hương ân ái
cái mùi hương đi vắng đã mười năm
trở về
ướp lên mái tóc em
ủ thơm chăn gối
mơn man da thịt hồi sinh
nồng nàn hơi thở thương quen
riết róng vòng tay êm ấm
thảng thốt nụ hôn muộn mằn sau quên lãng
ngân lên da diết cung đàn xưa
bản tụng ca tình yêu dang dở
nước mắt đọng bờ mi hạnh ngộ
em như cây khô vừa nhú lộc non
đêm chưa tàn
tri kỷ ơi nán lại cùng em
nhấm nháp ly cà phê ấm nóng
em đắm đuối ngắm hình bóng anh qua làn khói mỏng
hạnh phúc giờ đây còn lại chút này thôi
mà ràng rịt, đan bện nhau muôn kiếp
như mật ngôn của tình yêu, chỉ riêng em biết
em đã sống cạn kiệt mình trong cõi này
cạn kiệt nỗi cam chịu buồn đau, ly biệt
mơ một không gian khác
mãi mãi có anh
Tiếng chuông
mang trong lồng ngực quả chuông câm
người đàn bà tựa bên song cửa
phác nên bức tranh tĩnh vật gam trầm
những tiếng ngân nga đã trôi đi vô tích
đã vùi sâu lòng đất
đã chìm đáy đại dương
đã im bặt giữa tầng tầng mây trắng
con nhện góa miệt mài giăng tơ
đan tấm lưới chiều buồn bã bâng quơ
vớt những âm thanh vọng tưởng
chiếc lá vàng níu trên cây lần khân chưa muốn rụng
dâng lên nỗi khát sương đêm
tắm mình trong đầm đìa ánh trăng
và lịm chết trong giấc mơ diệp lục
người đàn bà đi tìm tiếng chuông
trôi theo sắc áo cà sa, tiếng kinh cầu não nuột
có tiếng nói thầm phía sâu lồng ngực, rằng:
không thể kết nối tình yêu
giữa hai thế giới khác biệt
Khi người ta già
những chiếc gai nhọn trên hình hài tù dần đi và rụng hẳn
đâu rồi chú nhím bé con xưa, động đến là xù lông
chiếc lưỡi mềm đã thấm mệt, chịu nằm ngoan trong khoang miệng
nó đã ngấm đòn vì cái giá phải trả cho sự nhiệt thành và cả vô tâm
nó muốn kêu lên những tiếng đớn đau, uất hận, đòi rạch ròi đúng sai, phải trái
nó muốn nói lời xin lỗi những ai bị nó làm tổn thương
nhưng tất cả đã muộn
bây giờ
gương mặt nhàu nhĩ không muốn nếp nhăn hằn sâu thêm nữa
dẫu sân khấu cuộc đời vẫn đầy nhóc những vai hề
đôi bàn tay sần chai trong sạch
có cần chi rầm rộ tung hô
những tuyên ngôn to tát ngày xưa, giờ nghĩ lại, thấy mình ngớ ngẩn
biết phận người sắp đặt bởi Thiên Cơ
ôi đôi mắt trong veo tuổi thơ nhìn đâu cũng tươi non, rực rỡ
nay đọc hạn sử dụng trên vỉ thuốc phải soi kính lão
làm sao thấy rõ bao rác rưởi, vi trùng….
chuyện đại sự quốc gia hàng ngàn năm vẫn thế
chân lý tìm đâu trong cõi mông lung
cỏ vẫn lặng lẽ xanh, lặng lẽ úa tàn
đôi khi lòng cất lên tiếng hát
chợt nhói đau nơi ngực trái, lại thôi
Lê Khánh Mai