Cầm hư ảo giữa bến bờ… – Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh

607

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh

 

Có một ngày…

Ai không bắt đầu từ một ngày

Một ngày bình thường như lần đầu tiên khi bầu trời nở bung ra

 

Mỗi đời người là một ánh chớp, có thể loé sáng rồi tắt lịm

Và, em là vì sao ấy

Nở bung ra

Bầu trời

 

Em đã thắp sáng trái tim người đàn ông

Cứu rỗi linh hồn ấy để cùng bay về phía ánh sáng bên kia hoàng hôn

Có một bầu trời như thế

Để tình yêu bay qua dịu dàng

 

Một ngày đẹp mà buồn

Ngày không dài, đêm không dài

Cho dù giấc mơ có cứa nhẹ nỗi đau hạnh phúc

Êm ái và dịu ngọt

Cay đắng xót xa

Có vì sao nào không từ bóng tối

Bước ra

 

Ngày rồi sẽ qua

Một đời rồi cũng ngắn dần

Chỉ có bầu trời kia

Ánh chớp kia

Mãi còn lưu dấu vết giữa muôn trùng

 

Câu thơ mắc cạn 

Lời ru hát lại lần đầu
Đường mòn
Lối nhỏ
Hẹp câu thơ buồn
Núi mờ một bóng đầu truông
Bàn chân lạc bước dặm đường cùng thơ
Khôn ngoan cắt tiết dại khờ
Cầm hư ảo giữa bến bờ…
Đợi trông

Vừa như có lại như không
Ô hay cái sự đèo bòng cỏ cây
Như là gấp mở bàn tay
Như là sấp ngửa ai bày…
Trần gian

Thôi đành lỡ với đò ngang
Đi không cùng chuyến ngỡ ngàng
Chiêm bao
Biết là chân thấp trời cao
Vầng trăng phía trước bèo ao phía này
Ruột gan cháy xé miệng cay
Tôi xin dốc cạn trời mây…


Rượu tràn

Rượu nào là rượụ trần gian
Câu thơ mắc mớ chi càn khôn đâu
Mắc chi tôi với đêm sâu
Xin đừng cọ rửa vài câu lở bồi…

Ai người đẻo đọt bờ môi
Tôi như vừa mới là tôi sinh thành

Đâu là bả vọng hư danh
Câu thơ mắc cạn giữa vành môi cong

Bàn chân vấp bước chân mình
Sắc không chân lại gập ghềnh bờ ao

Đâu là đất thấp trời cao
Đâu là dấu vết cồn cào đầy vơi

Nhiễu nhiên da lột mặt người
Câu thơ tát nhẹ vào tôi
Sáng bừng!

 

Nhan sắc

Nhan sắc

Thường là do trời ban cho

Người đàn bà coi như báu vật

Họ thường tiêu xài nhan sắc của mình

tuỳ theo mỗi số phận.

 

Nhan sắc em là giấc ngủ nồng của con

Là sự tảo tần đêm mưa chờ chồng

Là sớm khuya thân cò lặn lội

Một đời dầm dãi gió sương

 

Nhan sắc em chín lịm vào trong

Như quả ngọt đồng làng

Như tầng tầng câu thơ đa nghĩa

Mơ hồ một cõi mênh mang

 

Em đâu phải hồng nhan

Mà trời trao phận bạc

Thơ tôi không làm thêm nhan sắc

Em cứ lặng thầm mà chín vào trong.

 

Trời không cho, đời không ban

Em làm nên nhan sắc riêng mình…

 

Bài thơ trên cao

Có một nơi mờ sương trên cao

Đường đèo cong và đầy gió lộng

Chiều xuống mơ màng bên dốc núi

Mới huơ tay ngỡ chạm phố rồi

 

Đà Nẵng nơi này thức cùng tôi

Để tường tận về một Đà Nẵng khác

Trăng Bà Nà mong manh trôi dạt

Giữa rừng sao lấp lánh phía sông Hàn

 

Có một đêm không ngủ với rừng

Chúng tôi ngồi tựa vào ngọn lửa

Gối đầu vào bờ vai núi Chúa

Hát suối Mơ nhớ dòng Lỗ Đông

 

Đà Nẵng nơi này gió se lòng

Mây dưới chân đồi như dòng sông

Ai đứng bên kia bờ Vọng Nguyệt

Trăng ngàn năm cũ nay còn không

 

Mới một ngày biển đã chờ mong

“Rừng núi dang tay nối lại”

Lời ca bao năm rồi vọng mãi

Bạn bè tôi ngồi hát với biển Đông

 

Có một đêm ăn ở với rừng

Tâm hồn trở nên trinh bạch.

 N.N.H