Nhà thơ Nguyễn An Bình.
CHIA TAY EM, CƠN MƯA PHÙN ĐÀ LẠT
Rồi cũng qua đi tháng mười hai lạnh giá
Tôi chia tay cơn mưa phùn ngày cuối năm
Chia tay cái dáng co ro rét căm căm
Chia tay những sợi tơ giăng qua hồn người màu xám
Nhìn ngọn gió cuốn đi từng chiếc lá kim bay mất
Lặng lẽ hàng thông gầy guộc ẩm ướt trên đồi cao
Con đường quanh co không biết đưa tôi đến một nơi nào
Dốc lên cao lại xuống thấp biết điểm nào dừng em nhỉ
Mưa thành hạt pha lê long lanh trên mái vòm cũ kỷ
Trên chiếc khăn quàng quấn cổ và trên mái tóc dài của em
Tôi thấy em rất xa như làn sương mỏng êm đềm
Bồng bềnh thành đám mây trời trôi về vô định
Lấp xấp có tiếng than van trên mái nhà cổ kính
Phải chăng là khúc hát buồn bã của một loài chim không tên
Đâu đó tiếng ngân nhà thờ một ngày trước giáng sinh
Khi em về ngang qua sau thánh lễ tan rất muộn.
Từ ô cửa trọ tôi nhìn xuống mặt hồ
Bất chợt nhận ra con sóng thật cô đơn
Con sóng lao đao đi giữa chợ đời, đi giữa dòng người vội vã
Con sóng mộng du trên từng con dốc dài, trong từng giấc mơ nghiệt ngã
Chia tay em, tôi chia tay cơn mưa phùn
Ôi những cơn mưa phùn không thể nào quên
Như ta chia tay một năm cũ sắp đi qua vậy mà
Mai chỉ còn là nỗi nhớ in trong từng con phố
Mai chỉ còn là rong rêu trên ngôi nhà cổ
Những con dốc một thời em đã đi qua
Cố giấu nỗi buồn và tiếng thở dài xa ngái
Tôi gởi lại núi đồi những buổi chiều mê ngủ
Dây hoa móng rồng xanh níu chân khách lữ
Có mấy bậc thang rêu phong của từng con dốc
Không tìm thấy người thiếu phụ đi tìm bông hoa
Mang tên hạnh phúc cho cuộc đời mình
Mỗi người chúng ta đều giữ trong lòng một ước mơ thầm kín
Ngát hương của một thời tuổi trẻ
Tôi sẽ chẳng còn gặp em ở bất cứ đâu bất cứ nơi nào
Trong một Đà Lạt khói sương trùng trùng mộng dữ
Niềm đau hạnh ngộ sẽ không dành cho một ai
Trong hai chúng ta khi thời gian
Viễn du vào không gian đầy huyễn hoặc
Chia tay cơn mưa phùn Đà Lạt
Chia tay em nhé!
DÃ QUỲ THƯƠNG NHỚ
*Chợt nhớ cô gái trong truyện “Trên Đồi Sương” của tôi.
1- Tôi từng mơ được ngủ dưới một đồi hoa
Nơi có người con gái trong bức tranh huyễn hoặc
Nàng tiên nữ ngủ say giữa mùa đông chợt thức giấc
Khi tôi viết câu cuối cho chuyện tình“Trên Đồi Sương”
Chàng họa sĩ tìm em loanh quanh
Khắp Đà Lạt khắp mọi cung đường
Ôi đóa dã quỳ của tôi em lạc loài ở nơi nào thế
Trong cổ tích sao chưa từng nghe ai kể
Leo bao dốc tình sao tôi cũng chẳng thể tìm ra
Hoa trải vàng núi đồi – Hoa trải vàng suốt thung xa
Trong sương sớm từng nụ hoa có trở mình se sẻ
Để khoe sắc trong một ngày cuối đông nắng vàng rực rỡ
Dẫu ngày mai chỉ còn lại nhưững cánh hoa tàn úa
Cũng cam lòng chờ đợi một mùa sau.
2- Xin cho tôi hôn từng cánh hoa dã quỳ
Dẫu biết đó chỉ là giấc chiêm bao
Dẫu lắt lay trong nắng sớm mưa chiều và từng đêm trở gió
Vẫn thấy em ngụ trong tim làm tôi ngạt thở
Khi xe vừa lăn qua Liên Khương, Đức Trọng, Di Linh
Khi xe vừa cắm cúi xuống đèo Bảo Lộc, Đèo Chuối
Đem tôi về lại đồng bằng gió bụi mênh mông
Ôi cánh đồng hoa dã quỳ vẫn nở suốt mùa đông
Và mái tóc em dịu dàng trong chiếc khăn quàng cổ tím
Hãy giữ giùm tôi từng sắc hoa màu nhớ
Hãy giữ giùm tôi từng ánh mắt dịu hiền
Hãy giữ giùm tôi từng mùa đông cao nguyên
Và hãy ngủ yên trong lòng tôi tình yêu em nhé
Và những mùa hoa dã quỳ ngàn năm thầm lặng.
Đà Lạt-Sài Gòn 11/12/2020
CHIM NHỎ
Phải em con chim nhỏ
Giữa núi đồi mù sương
Tôi lạc loài đứng ngó
Chôn chân ngã ba đường.
Chim từ đâu mà đến
Đậu trên ngọn thông xanh
Hót chi lời yêu mến
Xao động tình mong manh.
Nước hồ lăn tăn sóng
Soi tháp chuông nhà thờ
Chiều vang trên đồi vắng
Lời nguyện cầu ngu ngơ.
Ngày cuối năm đầy gió
Dốc dài đầy rêu xưa
Khăn quàng em quấn cổ
Ấm chút tình tôi chưa?
Thì em là chim nhỏ
Dẫu bay đi biệt mù
Cao nguyên đầy bụi đỏ
Xin nhủ lòng tương tư.
Đường lên cao xuống thấp
Nghe trong ngàn suối reo
Nước về xuôi mải miết
Nỗi buồn đành mang theo.
Dấu chân người xa khuất
Một ngày chìm trong mưa
Đóa quỳ vàng đã mất
Sống chết nào ai thưa?
Cám ơn con chim nhỏ
Mưa nắng chờ ngày vui
Dẫu đời sau rất muộn
Một người từng yêu tôi.
Đà Lạt, 9/12/2020
N.A.B