Chùm thơ Phạm Bội Anh Thuyên

935

 

Thất lạc

Tôi gửi tôi lên tàu nhật nguyệt

cuộc diễn trình dằng dặc

thẳm sâu nỗi người đích đến

vỗ về sẻ chia

đôi khi rủ mây rủ gió

ngân hà xa tít rong chơi

đời thất lạc tôi tìm hoài chẳng gặp

 

Tôi tan vào đời ngưỡng vọng những bàn tay

cấy xuống đồng bật lên cuộc sống

những bàn tay xòe ra khát vọng

những bàn tay ôm nhọc nhằn ôm những bi ai

dìm vào hư ảo

 

Mỗi mệt tôi tạt qua con phố

tiếng rao đêm uống vào chát đắng

mộng thất lạc tôi tìm hoài chẳng gặp

tôi đi – về bên đời bên mộng

nghe âm vang tiếng gọi tìm mình.

 

Trái tim thời gian

 Như những trái tim hạt lúa ngừng đập

ruộng mạ xanh rờn tái sinh

trái tim ngày ngừng đập

sự tái sinh của đêm ảo diệu

tái sinh tình yêu của anh và em

bên góc đời trăng sao và gió và hương hoa rung động

lung linh xao xuyến như trẩy hội qua ánh nhìn cảm thức

 

Khi trái tim tình yêu ngừng đập

anh và em không thể tái sinh

(rạn nứt tựa quả núi sau cơn địa chấn)

đêm dài không thể tái sinh

tình yêu anh và em duy có một lần

dù có cố giữ như báu vật như sự sống có ngày cũng trượt dài chung cuộc

thôi thì ta vỗ về hóa giải bằng câu thơ điệu hát

kiêu hãnh ru cuộc đời ru tình yêu giấc ngủ thiên thần

may ra tuổi thọ tình yêu dài hơn tuổi anh và em

vắt qua cháu con một tình sử

 

Ký ức niềm tin kể cả cuộc tình đổ vỡ cũng là thức ăn

nuôi dưỡng ta qua từng sát-na sự sống

như trái tim thời gian khôn thể ngừng đập

trong lồng ngực vũ trụ ngàn năm.

P.B.A.T

……….