Nhà thơ Nhật Quang
Chân tình
Bên góc phố ta nghe hồn trẻ lại
Chút hương tình pha vị đắng cà phê
Gió ru khẽ nồng nàn chút si mê
Có môi thắm long lanh màu mắt biếc
Lá vẫn gió đong đưa đàn muôn điệu
Sài Gòn đêm nhẹ thoảng chút thương yêu
Bao ước mơ… và trăn trở muôn điều
Những chân tình lòng ta còn chưa ngỏ
Góc quán đêm ánh đèn giăng mờ tỏ
Nghe nỗi niềm… che khuất mộng trăm năm
Ôm suy tư về thao thức âm thầm
Cho vấn vương nửa hồn thơ sướt mướt
Ta yêu em vẫn chỉ là mơ ước…
Gối canh sầu nghe vàng lá thu rơi
Em vẫn thế, hồn nhiên mắt xa vời
Ta đắm đuối rơi vào đêm sâu thẳm.
Khúc tình buồn
Đêm trầm giấc mộng mị…
Đèn phố hắt hiu tàn
Mắt em buồn khuya khoắt
Vội giấu chút dung nhan
Đêm hanh hao thổn thức
Chơ vơ dáng vai gầy
Níu cuộc tình xa vội
Phiêu lãng… lại về đây
Đêm thêu thùa ân ái
Em biết ai vui, buồn?
Bên vòng tay ấp áp
Có trái tim lệ tuôn
Chắc nợ nhau kiếp trước?
Nên vương mãi mùa ngâu
Anh niềm đau rời rã
Bạc tóc xanh mái đầu
Dụi buồn theo năm tháng
Áo em xưa có nhàu
Vẫn nâng niu duyên phận
Vá víu nửa đời sau.
Ta đưa tay với sao trời
Ta đưa tay hái
mộng sầu…
Người nâng niu
khúc tình đầu bỏ quên
Ta hôn mộng mị
cô miên
Người hong ân ái…
phơi miền lãng du
Ta đưa tay hái
sương mù
Vởn vơ ngõ mộng…
thực hư đọa trần
Người ôm ước vọng
một lần
Trăm năm
tình dẫu có ngần chơi vơi
Ta đưa tay
với sao trời
Ngón mềm
cũng đã rã rời niềm đau
Người ươm duyên nợ
ngàn sau
Ta cay đắng
ngậm trái sầu thiên thu.