Huỳnh Thúy Kiều đánh thức sông Hồng

1441

11.01.2018-23:00

 

ĐÁNH THỨC SÔNG HỒNG

 

Muốn hỏi mình đã yêu hết Cửu Long chưa?
mà bàn chân dợm bước ra khỏi lòng định vị
mây trốn vào đâu
đến nước cũng pha màu nhớ
em muốn thử một lần đánh thức sông Hồng qua cái rét nhẹ bao dung
 
Cũng phù sa đỏ giống nhau thôi
cũng phơi mình bốn bề gió lộng
chao chát bờ xa
thoi loi tiếng gọi
em cầm sông Hồng cho vơi nhớ Cửu Long
 
Phù sa xoạc chân non nõn bật mầm
đâu ngô, sắn, nong tằm, cái kén
lần đầu dạm ngõ sông Hồng
em mang theo cả chín dòng e thẹn
để bây giờ muốn đánh thức cả vàm sông
 
Em nhẹ nhàng giữa chớm lạnh đầm sương
gõ tiếng hoàng hôn xuống chiều Hồ Tây liễu rủ
Hà Nội nghìn năm linh thiêng oai nghiêm
Hà Nội non tơ tò he xanh tím
em ngỡ ngàng uống cạn đêm Hà Nội say
 
Xa Thủ đô rồi
em đo nhớ đầy tay
mỗi góc phố là một giấc mơ dày
hoang hoải
nhịp đa đoan thức dậy
nghe trở dạ đồng bằng
 
Đánh thức sông Hồng từ buổi chớm thu non
từng chậu cúc li ti choàng mùa quanh bờ hồ
gọi mềm hương thị
em mang theo về nửa nồng nàn, nửa nhớ chưa xa
 
Khúc hát rất riêng em dành để đánh thức sông Hồng
sẽ kể cho anh nghe trong chiều Cửu Long mưa chướng
con cá lòng tong có đủ sức bơi về làng gốm Bát Tràng tắm mình trong ơ kho quẹt?
trả lời câu hỏi này là em đã đánh thức được anh.

 

 

LỠ MỘT CHIỀU THU HÀ NỘI

 

khoảng cách 2 giờ bay
trên một ngàn năm trăm cây số
khi bàn chân em chạm đất
mùa thu đã khoác áo ngủ đông rồi

 

ôm ý nghĩ của ngày đi trong thương nhớ
thu ơi!
mùa chẳng buồn hỏi em từ đâu đến
nhịp Trấn Quốc khua chuông vàng hổn hển
nghe non tơ gió lá dậy thì

 

khoảng cách hai miền nối sợi tơ nhớ dắt nhau đi
những xác lá ngập ngừng chiều nghiêng ủ dột
em mang nắng phương Nam ra phơi giòn hương cốm
đã thu rồi, thu lại có sao đâu!

 

cứ ngập ngừng câu hỏi chôn sâu
mùa thu hay sông Hồng?…
nhắn giùm anh chậm lại
loáng một trời sóng nước
với tay cầm câu hò dập dềnh tím xác nhớ mông lung

 

đã thu rồi mà Hà Nội vẫn dìu dịu trải hương
những đầm sâu cứ lặng chìm
trong suốt
không cần hỏi thì mùa và anh cũng biết
em lần đầu ngậm sông Hồng trong chiều rét nhẹ dâng

 

qua thu rồi
anh chậm lại một nhịp chân
cho em ôm trọn mùa Hà Nội nhớ
sông Hồng – Cửu Long vẫn nồng nàn duyên nợ
trên mặt hồ có một giọt vỡ vừa thu!

 

 

SÔNG HỒNG

 

có vị mặn đất cồn với rặng bần không?
có Cù Lao ông Hổ như chín dòng sông hò hẹn?
đến cả con tôm con tép
có phải đầy khuyết con trăng thức dậy trở mình?

 

cái bãi đất ven sông Hồng
nơi nào từng tắm ấu thơ anh?
em sẽ trở về thay mẹ tìm chiếc cúc áo xưa anh rớt lại
sông Hồng đêm mưa
từng con nước phù sa có cuộn lên quằn quại?
hay dịu dàng xuôi mát mái chèo như Ninh Kiều em?

 

ảo ảnh bờ xa về một dòng sông cứ nhoi nhói bên lòng
em muốn quăng chài vớt lại giùm anh thời tuổi trẻ
để mùa lá Hà thành thơm nõn cúc họa mi…

 

những nương ngô, bãi dâu lớn lên xanh rì 
chỉ có dáng mẹ giống nhau oằn cong đòn gánh
sông Hồng bốn mùa buồn – vui, ấm – lạnh
riêng Cửu Long sụt sùi mỗi sáu tháng nắng mưa

 

Sông Hồng, Cửu Long đều là những cơn khát suốt mùa
ngồng cải hoa vàng, bông súng ma, bông dừa cạn
chấm vào nỗi nhớ nhà 
lai láng tứ phía phù sa…

 

những thầm thĩ rất riêng
xin sông Hồng hãy thì thào
mầm đất non mỗi dòng sông đều rất khác
bàn chân Cửu Long cứ no tròn, bằng an, khoan thai nhịp bước
thương sông Hồng mẹ gầy… cọng rau muống cũng ngác ngơ…

Nhà thơ Huỳnh Thuý Kiều 

 

 

NHỮNG CÂY BẰNG LĂNG CHẾT TÍM

 

biết lấy gì khắc dấu tên đây?
khi mùa hẹn sắp kéo em về thu phố
Hà Nội
những cây bằng lăng chết tím
trách sao chiều cưa đọt nhớ đổ nghiêng!

 

hoa bằng lăng từ hôm nay lỡ hết
không còn sắc tím lưng trời
hỏi Hà thành phía nào cho thơ trú ngụ?
những dịu dàng trên sắc lá…
ngưng hương

 

rồi mai này giữa rét buốt mầm đông
còn đâu những cây bằng lăng cuối đường che chắn?
những bông hoa nghịch mùa
mơn man
lạc giấc
mượn nhớ thương vay tiếng khóc trả nụ cười…

 

mùa hạ sau đo sắc tím đầy vơi
còn đâu nữa hàng cây bằng lăng gọi ngày soi nhớ!
phố Kim Mã cong nghiêng trời kỷ niệm 
bùi ngùi thương phủ nắng tắp ngang chiều

 

những cây bằng lăng chết tím
tức tưởi sáng nay
bình minh gọi hoài không thức dậy
anh cứ khắc tên chúng mình và thu hẹn đầy những hàng cây khác
để Hà Nội ngày về em còn biết lối tìm nhau…

 

 

SÔNG HỒNG ĐÊM TRỞ GIÓ

 

bịn rịn những ô cửa mùa thu
cây bàng già cựa mình trút lá
sông Hồng khoác mảng mây màu tím
gió hiu hiu lùa phù vân cổ điển
giọt thời gian rót mặn nhạt
mùa về

 

sông Hồng đêm
mảng trăng buồn trôi như chiếc lá
trời nhuốm đông 
con đường chao chao gió
lạnh đầy

 

hỏi chiều nay Hà Nội còn nồng hay vừa gieo rét buốt?
câu trả lời em đợi đến mấy mùa sau

 

màu nắng tắt
thu buông lời giã biệt
ngác ngơ mây 
hoang phí nửa buổi chiều 
giữ giùm em chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại
để em gieo vần ngược lên phía đầu thu

 

xào xạc giấc
thềm đông đang rải lạnh 
sợi nắng phai màu chưa biết chảy về đâu
cây trụi lá. Trăng mềm theo năm tháng
lem luốc phía buồn
đêm. Độc thoại đêm

 

sông Hồng bờ anh gió trở mầm hoang dại
đằng xa thu… em cấy câu hẹn chưa tròn
tiếng vạc nhoài qua màn sương
lạnh 
đêm chòng chành thao thức cuối heo may

 

hư ảo Tây Hồ trở trăn ngày gió bấc
đêm sông Hồng anh đừng thả nỗi nhớ đi rong…

 

HUỲNH THUÝ KIỀU

 

 

TIN THƠ: 

 

>> Trần Xuân An mùa văn chương trái đất sinh sôi

>> Tôn Nữ Thu Thuỷ có ngôn ngữ không lời

>> Thành Chung bàn tay đan cho biển áo mới

>> Lương Minh Cừ màu hoa em đã gói lời gửi trao

>> Lê Mỹ Ý giữa mộng và thực

>> Vương Hoài Uyên gửi cánh chim trời

>> Văn Nguyên Lương chào xuân mới!

>> Nguyễn Thanh Huyền khế ước

>> Huệ Thi mơ môi ấm hoá ra nào cổ tích

>> Nguyễn Minh Khiêm phút đầu tiên với cỏ

>> Nguyễn Hoàng Viện mùa xuân đã biết hết

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…