Ảnh minh họa – Nguồn internet
Chiều trên sông vắng
Một chiều
cả gió bờ sông
chèo khua bến lở bão giông bời bời
một chiều
nắng bỏ cuộc chơi
mây hờn, mưa hắt, trắng trời em xa
ru đêm
là nỗi nhớ nhà
ru ta là nỗi xót xa phận mình
sang hèn. được mất. nhục vinh
chữ ân. chữ nghĩa. chữ tình vùi chôn
một chiều
nhặt dại, đếm khôn
đêm đau phận cỏ từng cơn gió lùa
một chiều
ngồi tính hơn thua
lắt lay lối gió, chát chua lời nguyền
thôi về
nghe gió nằm nghiêng
nghe sông ru sóng cuối triền cội xưa
thinh không vẳng tiếng mõ chùa
chiều trên sông vắng gió lùa gầy vai.
Lạc gió
sau câu nói
em ngúng nguẩy bỏ đi
rớt lại tôi
như dòng sông mùa lũ
chấn hưng câu hỏi
chấn hưng lời thề
soi khuôn mặt mình qua bao nhiêu mảnh vỡ
trong khoảnh khắc đo được và không đo được
những muộn phiền bủa vây
tím lịm ráng chiều
lắng cặn đời nhau
sương trắng bay đi
nắng còn ngồi lại
có ngọn gió rủ nhau chơi trốn tìm
lâu ngày lạc dưới thung sâ
ngày về
những bông hoa héo tàn, nín lặng
chỗ em ngồi
mồ côi.
Vết đêm
Đêm buông
một tiếng thu gầy
hồn tôi ly biệt về đây cửa chùa
heo may
rụng cánh già nua
em từ độ ấy mấy mùa xa xôi
tôi ngồi
với một bóng tôi
vai gầy với mảnh thân côi vực sầu
vàng thu
thay lá bên lầu
ngoảnh đầu đã thấy một màu vết đêm.
Thung Nham ngày trở về
Tôi trở về trên cồn gió Thung Nham*
Giữa đại ngàn nghe tiếng trở mình của lá
Thánh thót mưa rơi khởi nguồn từ ngực đá
Vọng truyền thuyết xưa bay trên cánh hồng hoang
Tôi trở về ngắm mặt trời loang
Từng tia nắng mảnh rơi, xuyên lòng khe sâu vết cắt
Dòng lịch sử theo thời gian sắp đặt
Bí ẩn linh hồn hóa lau trắng lô xô
Đôi mắt thời gian trong lòng suối cạn khô
Thơm hương lá điềm nhiên thiêm thiếp ngủ
Giọt sương ẩn trên bờ mi trầm tích cũ
Áo lụa gầy in bóng núi liêu xiêu
Trăng ảo huyền trên thung lũng tình yêu*
Đường gió nghẹn, tìm môi son ngày đã lỡ
Mùi hương tóc còn thơm nồng hơi thở
Khép hồn hoa trong mỗi buổi đi về
Tôi trở về trên cát ấm triền đê
Thăm thẳm in dấu chân người từ quá vãng.
Đ.T.H
Ghi chú: Thung lũng tình yêu, Thung Nham là một địa danh của cố đô Hoa Lư, Ninh Bình