Màu tóc cũ – Thơ Nguyễn Sông Trẹm

1040

Chân dung nhà thơ Nguyễn Sông Trẹm

 

Miền sông tôi

Có một dòng sông chảy qua đời
Chảy qua ngày tháng tuổi thơ tôi
Bao năm sông là miền thương nhớ
Vời vợi hồn tôi buổi xa người…

Mấy bận tôi về trên bến sông
Thả buồn theo con nước lớn ròng
Nghe hồn sông phủ đầy trên sóng
Nghe tiếng ngàn năm vọng xa xăm

Sông chở mùa đi giữa đôi bờ
Một màu hoa súng tím lơ thơ
Và xanh màu lá im bóng nước
Phủ giữa hồn tôi chút mộng mơ…

Tôi mang tình sông nước quê nhà
Mòn lối quê người muôn nẻo xa
Lời thơ tôi viết trên thơm màu nắng
Thấm đẫm miền sông nước phù sa

Dòng sông vẫn chảy qua đời tôi
Soi bóng thời gian để ngậm ngùi
Một mai tôi về miền sông ấy
Hạt bụi nào hòa nước sông trôi…


Trên từng sợi tóc bạc màu 

Khi ngồi nhuộm tóc cho em
anh cũng nhuộm lại màu thời gian 
tươi nguyên như ngày tháng cũ
nhuộm cả trang đời anh một thời xa xứ
sợi tóc nào buộc vào hồn anh
neo đời nơi đây làm chốn
quê nhà…

Sợi tóc nào treo trên ngày tháng phôi pha
anh nhuộm cả khoảng đời ta chung sống
mái tóc huyền xưa chải xuôi vào giấc mộng
những ngọt ngào và cả những
đắng cay

Sợi tóc nào một thuở gió vờn bay
gieo vào hồn anh thuở tình say
hương nắng
ngày tháng nhuộm lên từng sợi trắng
anh nhuộm những sợi tình vẫn óng ả
như xưa

Sợi tóc nào cam chịu bao nắng mưa
để nuôi dưỡng một khoảng trời hạnh phúc
sợi tóc nào sớm mai rụng theo đường lược
rụng xuống đời nhau từng nỗi
vui buồn!

Giữ mái tóc xưa vẫn mượt buổi hoàng hôn
để anh tìm về khi giấc mơ trôi lạc
rồi sẽ đến ngày ta xuôi tay về với đất
vẫn còn màu tóc cũ
những ngày vui!…

 

Tàn cuộc

Về thôi! chiều lạnh hơi sương
Lòng ta với phố cũng buồn như nhau
Đèn đêm cùng bóng cúi đầu
Soi nhau qua mấy lối sầu lạ quen

Về thôi! chiều đã vàng đêm
Trăng sao giăng kín nỗi niềm, ai hay?
Mùa phai ngọn tóc xưa bay
Nhuộm ta cũng đã trắng ngày long đong

Về thôi! một cõi hư không
Cuộc người chìm khuất giữa mông mênh buồn
Ta về lạc giữa phố phường
Nào hay chiều đã hoàng hôn bao giờ!

Về thôi! hồn gửi vào thơ
Qua đêm độc ẩm, ngày hờ hững trôi …

N.S.T