Mưa … Tản văn Lê Thị Ngọc Nhi

711

(Vanchuongphuongnam.vn) – Anh cũng vừa thấy em, một mình, lặng lẽ khẽ gật đầu chào nhau – trông lịch sự làm sao – em vội vàng khoác áo mưa và ra đi mặc mưa gió vẫn chưa nguôi.

Ảnh minh họa

 Từng giọt mưa rơi mãi…
Đã bao mùa mưa qua trong đời. Tháng ngày cũng đã vì mưu sinh mà bỏ quên kỉ  niệm xưa. Hôm nay, lại trú mưa nơi này. Tình cờ sao quá đỗi…như sự sắp đặt của nhân duyên. Dưới tàng cây này của bao năm về trước chúng mình đã đứng dưới mưa dưới mái hiên này, cây bàng này. Trời vẫn thế, mưa như trút nước, mưa không ngớt. Thấm ướt vai, ướt mi, ướt tim người. Vì đâu? Cho chuyện chúng mình đi vào hư không…

Ngày còn nhau nào biết mưa buồn hay vui. Ướt lạnh mà sao không muốn rời. Chỉ mong mưa không dứt. Mong sao cho mưa thật lâu thật dài. Cứ trò chuyện huyên thuyên không đầu, không đuôi…không chủ đề, không mục đích …thỉnh thoảng những cơn gió ào qua ôm lấy người ướt mềm.
Thoáng chùn vai, thoáng mềm tim..một cái xiết tay, một ánh mắt trìu mến đã ấm cả chiều mưa. Đường phố mờ trong mưa. Người cận kề mà không ngờ xa cách. Người trước mặt sao không nhìn cho đỡ nhớ. Để khi xa rồi người cũng mờ như mưa…
Phố lên đèn sớm vì trời còn mãi mịt mù mưa. Không phải thất tịch cũng không phải bão giông. Sao nước cứ cuốn về không ngớt. Nước cuốn trôi những gì ta dấu kín. Để hôm nay chợt đã thốt thành lời…Và Anh đã nói yêu em…


Lá để nước cuốn đi, đường phố quang đãng, trời cũng trong, mây cũng vắng. Mưa đã tạnh trong hạnh phúc ngọt ngào. Sau cơn mưa, ánh sáng hắt cuối ngày như hửng lên để rồi lịm vào đêm tối…Anh đưa em về trong hạnh phúc ngọt ngào. Đêm nay trời đẹp trăng sao cũng cười lung linh. Ngang qua cây cầu đường về in bóng đèn màu mà cứ ngỡ trăng sao. Đường dài, nhưng nào thấy ngại _ ngắn vô cùng ấy _ khi phải chia tay.
Đêm về khuya. Lại mưa, mưa như tưới mát tâm hồn. Như tưới mát ruộng đồng. Cho đến mãi về sau…


Cuộc đời như giấc mộng, đã qua bao mùa mưa trong đời. Đã quên đi chuyện ngày xưa ấy. Em đã không còn nhớ ước mơ ngày nào. Cuộc sống cơm áo đã phai đi chiều mưa. Đã phai đi hình ảnh anh thuở nọ…


Tiếng xe dừng trú mưa. Anh bước xuống xe bế con và bên cạnh là vợ anh.  Anh phủi những giọt nước mưa ướt trên người cô ấy kéo vào hiên: ” vào đây em kẻo ướt hết “. Giật mình nghe giọng ai quen lắm. À là anh . Anh cũng vừa thấy em, một mình, lặng lẽ khẽ gật đầu chào nhau _ trông lịch sự làm sao _ em vội vàng khoác áo mưa và ra đi mặc mưa gió vẫn chưa nguôi. Nước mưa sao lạnh và mặn thế này? Em mỉm cười. Chúng ta đã già cả rồi. Đã có cuộc đời riêng mái ấm riêng. Hạnh phúc riêng. Xin đừng tự viễn vông mà quên đi hiện tại.


Mưa đã tạnh lúc nào. Đã đến nhà rồi. Gia đình đây. Mái ấm đây. Bữa cơm đã sẵn sàng…Con gái vội chạy ra mừng: Mẹ đã về!
Thực tại đã về. Em đã về trong cơn mưa chiều nay.

Lê Thị Ngọc Nhi.