Nhà thơ Nguyễn Tam Phù Sa
Người đàn bà cô đơn
Người đàn bà chưa học hết lớp ba
hai chữ “yêu anh” đã đầy trang giấy
bốn phép tính làm eo chi tội vậy
dãy số cuộc đời luôn thiếu một số không
Người đàn bà ngày đợi đêm mong
con không cha mà hiền y Phật
ngồi giữa chợ vá mảnh đời lây lất
không dám trách trời, chẳng giận ai
Người đàn bà chân thật như nắng mai
thân chùm gởi bò quanh sạp chợ
trái ớt bó rau khóc thầm duyên nợ
cỏ quanh hè cứ thế lại xanh hơn
Người đàn bà khổ hạnh neo đơn
đất không sổ, nhà không nghiệp chủ
mẹ rứt cuống nhau sinh thay bà mụ
rớt dưới gầm cầu gọi ếch nhái bằng cha
Người đàn bà dễ vỡ như một cành hoa
cuộn trong kén cả đời không hóa bướm
chuyến xe đời giấc mơ chiều trễ muộn
giông bão tuổi đầu đời, chớp giật tuổi hoàng hôn.
(Sài Gòn 08.8.2017)
Bài thơ thứ hai
Để anh gội đầu chải tóc cho em
mưa nắng trăm năm vừa thức dậy
màu y cựu lò hương còn đỏ thắm
trâm đồng Mai kín đáo giấu trong tranh
Để anh chong đèn cạo gió cho em
thời tiết làm eo bắt đền anh mãi
gió tụ quanh đèo lung lay ngọn nến
giường hẹp hai đầu bốn cánh tay
Để anh xếp bằng ngồi quạt cho em
tâm thiền định mà lòng ngọn gió
mùi hương ấy hôm nay và bữa nọ
ngấm vào anh thành bão tố kéo về
Để anh tìm kim vá túi xách cho em
và xâu lại đồng tiền Vạn Lịch
bằng nước mắt mồ hôi của người cày ruộng
anh đắp tấm lòng lên xương máu hoa văn
Để anh thổi lò hâm cháo cho em
còn lắm trẻ khó nghèo lượm cơm tứ xứ
thời cùng khổ mặn mòi vị muối
cháo trắng mà em bảo rất ngon!
Để anh vén mùng, cuốn chiếu giúp em
công quả nhờ câu thơ thất trận
tài hoa vặt vót tăm còn chẳng đặng
quy ẩn thêu thùa một chút em.
(Sài Gòn 12.9.2015)
Nghe rao xôi cúc nhớ mẹ ngày xưa
Xôi cúc, xôi đậu xanh, xôi…
giọng ai như giọng mẹ tôi một thời
dẻo thơm bươn chải chợ đời
xuề xòa nhặt nhạnh lỗ lời chanh chua
Lật đật đò khẳm chợ trưa
chòng chành liền gió liền mưa chòng chành
mà không liền vợ liền anh
cau tròn bỗng khuyết, trầu xanh nhỡ nhàng
Bình vôi thành dấu chấm than
rượu chưa đủ chữ đá vàng mà say
ngả nghiêng cười khóc ai hay
cầm trăm năm đổi một ngày làm dâu
Khỏa tình dậy sóng xưa sau
tóc gòn lớp lớp trắng đầu mẹ ơi
đòn cong thúng gióng về trời
còn ai vỗ chiếu khóc người tri âm.