Nhà nghỉ – Truyện ngắn của Thu Loan

622

(Vanchuongphuongnam.vn) – Sau buổi nói chuyện với bà chủ, Minh không chợp mắt. Cuộc đời con người dành quá nhiều thời gian cho việc lo nghĩ kiếm ăn. Tính đủ kiểu, tìm đủ đường để được no đủ mà quên mất sống cần một điều cao hơn thế để làm cốt lõi cho toàn bộ cuộc đời của mình.

Nhà văn Thu Loan

Minh, sinh viên ngoại ngữ bằng giỏi, tốt nghiệp hơn năm, mang hồ sơ đến đâu cũng nhận vẻ mặt lãnh đạm và cái lắc đầu. Cách đây mấy năm, các trung tâm, lớp học ngoại ngữ rộ lên như nấm sau mưa. Chỗ nào cũng hút, cũng thiếu tiếng Anh. Học sinh nhào vô như nước bị cuốn đến chỗ trũng. Rồi dư. Minh không may tốt nghiệp thời khủng hoảng thừa. Cuộc sống phụ thuộc vào nghề. Nghề phụ thuộc vào chuyện xin việc. Xin việc phụ thuộc vào nhu cầu xã hôi. Nhu cầu xã hội không định hướng được nên mỗi người tự chạy lung tung, chạy lòng vòng rồi đổ cho số phận, hên xui. Chẳng thể ngồi mãi than vãn, thở dài, rầu rĩ, Minh cũng như đa phần bạn bè đi làm thêm trong lúc chờ việc.

Nhìn các cửa hàng, quán ăn, trụ đèn, tường công cộng là gặp nhan nhản các bảng “Cần người giúp việc”, “ Cần nhân viên phục vụ” kèm số điện thoại. Mức lương na ná như nhau, đủ trả tiền thuê nhà bình dân, ăn cơm bụi, chi tiêu lặt vặt. Chỉ khác thời gian làm, tính chất công việc. Minh không thích bưng bê (sợ gặp người quen), không thích tiếp thị các sản phẩm mới (không đủ khả năng), không thích rửa chén đĩa (da bị dị ứng). Minh chọn làm lễ tân nhà nghỉ – một loại dịch vụ phục vụ nhu cầu ở đang rộ lên, nghe nói kinh doanh cũng dễ có tiền. Một số bạn bè, người quen nhíu mày can ngăn, làm chỗ ấy hư người. Nhà thổ chứ nhà nghỉ gì. Minh nghĩ hư hay nên do bản lĩnh. Bốn năm xa nhà, sống độc lập, Minh ở giảng đường, thư viện nhiều hơn nhà trọ, chỉ yêu mình Chiến, luôn đứng trong top 5 dẫn đầu lớp, chưa từng làm việc gì ảnh hưởng đến nhân cách.

Nhà nghỉ Minh làm ở trong hẻm, cách mặt đường chính 100m. Sau này Minh mới biết đây là một lợi thế bởi khuất mắt mọi người, trai gái hẹn hò không ngại. Sau này Minh cũng mới biết chính cách ăn mặc kín đáo của mình (khác đám bạn thích áo hở vai, hở ngực, quần soọc, váy ngắn tận bẹn) cũng là một lợi thế khiến anh chàng cao lớn, học giỏi nhất khối ấn tượng mạnh, có cảm tình, lân la làm quen và ngỏ lời yêu. Chủ nhà nghỉ là một người phụ nữ hiền hậu, dễ mến. Chị làm việc gì đó thường thường ở cơ quan nào đó, nơi tiền lương không đủ nuôi hai con ăn học và cuộc sống đạm bạc nên tìm mọi cách làm thêm. Chị chọn dịch vụ trọ bình dân làm nghề kinh doanh vì sẵn có đất, chỉ cần thêm ít vốn đầu tư, ít người làm, dễ quản lý. Nhà nghỉ mới đi vào hoạt động gần một năm, chỉ cần hai người: một lễ tân, một giúp việc chuyên dọn phòng. Bà giúp việc có nhà riêng nên 8 giờ sáng tới, 8 giờ đêm về. Minh ở luôn phòng lễ tân, vừa đỡ tốn tiền thuê nhà vừa thuận lợi đón khách. Công việc của Minh khá nhẹ nhàng. Khách đến thì hỏi anh (chị) ở bao lâu, nói giá, lấy giấy chứng minh, vào sổ và dẫn khách vào phòng. Không có khách thì xem ti vi, nghe nhạc, đọc sách hoặc khi khách đông thì cùng phụ làm vệ sinh. Tưởng dễ nhưng thực ra nghề nào cũng có phức tạp riêng. Ngày đầu tiên đi làm, chưa ai bày vẽ gì thì có khách thuê phòng. Minh hỏi anh ở bao lâu? Vài tiếng. Cho em xin chứng minh. Khách đưa chứng minh (Sau này Minh đoán ông ta cũng lần đầu tiên đi nhà nghỉ nên lễ tân bảo sao làm vậy). Khách vào phòng rồi, Minh nắn nót ghi tên khách vào sổ. Lúc sau, có một phụ nữ đến. Minh hỏi chứng minh. Chị ta nhìn Minh chằm chặp như người từ hành tinh khác đến khiến Minh giật mình, len lén soi gương xem mặt mình có bị dính gì không. Chị ta bảo thuê tiếng, cần gì chứng minh. Đây, tiền phòng bao nhiêu chị trả. Chị ta đòi ở ngay phòng đầu dù phòng này bé, nội thất không đẹp, chỉ được gần cổng, khách nào đi qua cũng biết. Chị ta nhận phòng, một lúc lại quay lên quầy lễ tân, xem bảng giá, ngắm nghía các bức tranh, khen bộ bàn ghế đẹp rồi gạ gẫm Minh cho xem sổ đăng ký khách để tìm một người quen. Minh ngoan ngoãn đưa sổ. Mừng như bắt được vàng, chị ta vội mở các trang loạt soạt, mắt dao cau lia, liếc, tay dò nhanh từ trên xuống dưới, dưới lên trên rồi vội vàng lật trang khác cho đến trang Minh vừa ghi. Mọi việc sau đó diễn ra đột ngột. Người phụ nữ quay ngoắt, chạy như bay ra khỏi phòng lễ tân, lấy xe, phóng vù vù. Minh chưa hiểu chị ta còn thuê tiếp hay đã trả phòng thì khoảng hơn tiếng sau có người đàn bà mặt hằm hằm dữ tợn, quần ống thấp ống cao, áo thun chằng chịt vạch xanh vạch đỏ bó sát thân hình béo ụt. Đi sau có hai thanh niên, người cầm dao, người cầm gậy, xông thẳng vào nhà nghỉ. Người đàn bà không thèm nhìn Minh, đứng giữa sân, tru tréo: “thằng mặt l kia, mày đang đ. với con đĩ nào. Giỏi thì ra đây xem l nào hơn l nào”. Mặt Minh xám ngoét, chân tay run bần bật, không dám tưởng tượng cảnh đánh ghen thế nào. May có bà giúp việc to béo, lừng lững đứng chắn ngang. Bà cất cao giọng: “Đây không phải nhà vô chủ, nhá. Ra vào phải được phép. Muốn phá nhà à? Muốn làm loạn à? Muốn kêu công an à? Hay muốn gì?”. Lời qua tiếng lại, thì ra người đàn bà này đi tìm chồng. Chính là ông khách mới thuê phòng. Người phụ nữ vừa nãy là bạn. Chị ta ngờ chồng mình dẫn bồ đến nhà nghỉ này. Ai dè lục tìm trong sổ lại thấy tên chồng bạn nên tức tốc về báo cho bạn kêu người đến bắt tại trận! May ông khách đã trả phòng. Phòng cũng dọn rồi, không có chứng cứ nên nhóm người luần quần một lúc, mắt chằm chặp nhìn những cánh cửa đóng kín chỉ có số phòng vô cảm, lạnh lẽo rồi hậm hực ra về. Lại một lần khác, Minh vừa lên tới quầy thì khách cũng vừa đuổi tới nơi. Em ơi, bán cho anh cái ấy. Cái gì? Minh hỏi mà mặt đỏ lựng, ngỡ gặp thằng mất dạy giở trò trêu ghẹo. Cái ấy… cái ấy… ấy. Người khách vừa sốt ruột vì không muốn mất thêm thời gian, vừa lúng búng không biết diễn tả thế nào cho đúng thay vì nói thẳng. Minh ngơ ngẩn một hồi rồi lờ mờ đoán ra. Minh kéo ngăn kéo tìm, lấy bao cao su. Ông khách gật đầu mừng rối rít.

Một lần khác khách đã nhận phòng, tắm rửa sạch sẽ thơm tho lên quầy nói cho anh một em. Không có anh ạ. Khách tròn mắt. Không có em thì làm nhà nghỉ làm gì. Em tưởng nhà nghỉ để nghỉ. Tưởng gì lạ thế. Không có loại thuốc ngủ ấy thì các anh nghỉ sao được? Giữa đêm, mưa trút ầm ầm, khách vứt xạch chìa khóa xuống bàn, khăng khăng trả phòng, mặt nhăn nhó, không quên lời nhắc nhở: Nói với bà chủ không có cái ấy thì đừng hòng có khách. Nhìn nhiều lượt khách bỏ đi, bà giúp việc xuýt xoa tiếc. Hàng ngày, cứ nghe tiếng lọc xọc từ xa, Minh biết bà đang tới. Bà đi thẳng vào nhà xe, đủn chiếc xe đạp cũ kỹ, tróc sơn vào góc rồi đi ủng, đeo bao tay, bịt mặt, lấy chổi, cây lau nhà, chùi cầu, khăn, xà bông, nước tẩy, nước thơm… bắt đầu việc dọn phòng. Có hôm bà ló vào quầy lễ tân, giật tung khăn bịt mặt, nhăn nhó: “Tởm quá cô ạ. Tháng có ba ngày cũng phải chừa ra chứ. Không kiêng cữ gì, máu dây đầy mền, khăn, gối. Bệnh chết!”. Có hôm bà lại chạy xồng xộc đến chỗ Minh: “Cô có thấy hai người đàn ông vừa đi ra không? Đồng tính đấy! Khiếp! Vào phòng là hôi sặc!”. Minh im lặng nghe không bình luận. Sợ mình trong cảnh ngộ thế chắc gì khác người ta.

Những hôm ít khách, dọn phòng một lúc là xong, bà giúp việc sà đến chỗ Minh nói chuyện. Phải nhịn suốt thời gian lủi thủi một mình trong phòng với lau với chà, thay ra, tháo gối, gấp mền, bà thèm nói như sau ngày nhịn đói bao tử rỗng tuếch, cồn cào thèm lấp đầy bất cứ thức ăn gì. Bà chỉ có chủ đề duy nhất là nhà nghỉ. Chúng tích tụ, dồn nén, đợi cơ hội trút ra ào ào. Dù đã trút rồi, Minh nghe hết rồi, bà vẫn kể lại, nói mãi vì chẳng còn chuyện gì khác, Bà khoe đã trải qua làm mấy nhà nghỉ. Có nhà nghỉ nằm sâu trong hẻm, đường vào vừa hai chiếc xe honda tránh nhau mà người đi ra đi vào chóng mặt. Tôi ngồi trước cửa thu tiền. Mười lăm, hai mươi phút xong một lượt. Tôi nghĩ họ chẳng cần nói gì với nhau cô ạ. Xoành xoạch như gà. Nhộn nhạo phát sợ. Tôi khiếp quá không làm nữa, xin vào làm nhà nghỉ khác. Ở đấy năm ba bữa lại có cuộc đánh ghen. Tôi phải cho các ông trốn trong tủ, dưới gầm giường, chuồn cửa sau. Chẳng hiểu sao có lần có bà vợ cầm dao đột nhập được vào phòng, cắt phăng của quý của chồng, ném cho chó nhai. Lần đầu nghe kể chuyện này Minh rùng mình, tái mặt, sởn da gà. Bà cứ nói quá, ghê cả người. Chồng không yêu nữa thì thôi. Làm gì tới mức ấy. Cô không tin à? Cô yêu mãnh liệt đi rồi biết lúc bị phản bội sẽ thế nào. Có người cầm dao giết người tình, ăn thịt nhai xương cho người mình yêu quý ở luôn trong mình, hòa vào cơ thể mình. Lòng ghen tuông khiến người ta ngông cuồng thế đấy. Tôi sợ. Lỡ mình trở thành nạn nhân của mấy vụ bê bối, lùng xùng đó. Lỡ dính gậy, không bầm thịt cũng gẫy xương, lỡ vướng axít không bị ăn da cũng cháy thịt. Thôi thôi, phức tạp quá tôi tìm nhà nghỉ khác. Vào làm rồi mới biết nhà này nuôi bầy điếm, nuôi thêm bọn bảo kê. Lúc cần khách, chúng dụ dỗ, nói năng ngọt ngào. Xong việc chúng chống nạnh, tia nước bọt, nói rít qua răng, đưa dao kề cổ nếu khách không chịu trả cái giá trên trời. Người với người như sói. Vì tiền hết. Bà giỏi nhỉ. Lăn lộn khắp nơi. Mình cần miếng cơm manh áo thì phải làm cô ạ. Tiền cần thật đấy nhưng không phải là tất cả. Làm sao mà liều, mà nhắm mắt đưa chân đến chốn hang hùm miệng sói được. Tôi vội bỏ chỗ ấy đến đây. Khổ nỗi bà chủ nhà nghỉ này nghiêm túc quá. Làm nhà nghỉ không em út, lấy gì ăn. Người ta làm mười mình làm một. Đừng lộ liễu quá là được. Chứ nước trong leo lẻo làm sao có cá. Minh an ủi: mình không biết gì giới ấy. Tìm đâu ra. Ối giời, đầy! Dạo nhà nghỉ mới mở, bọn làm gái đến cho số điện thoại liên tục. Nhiều con xinh lắm. Trắng trẻo, trẻ trung như cô đấy. Lại có thằng quản lý, chịu khó lắm. Xa mấy nó cũng đi. Khuya mấy nó cũng chở đến rồi chờ chở về. Tại bà chủ không muốn làm thôi. Đút trên đút dưới là xong. Mình có ăn, người khác cũng có ăn. Vui vẻ đôi bên. Có lẽ bà làm nhà nước nên ngại. Minh bảo chẳng phải. Đầy người làm nhà nước, cậy chức quyền còn làm những chuyện tày trời. Chỉ là tự thân bà ấy không muốn làm những gì phạm pháp, trái đạo lý. Bà giúp việc lắc đầu, thở dài: kiểu này không biết tồn tại bao lâu. Liên tục ngày nào, đêm nào Minh cũng nghe điện thoại hỏi có em không. Một ngày 4 – 5 lượt tiễn lưng khách vì lắc đầu không có. Dần dần khách làng chơi cũng biết chỗ này không em út, như ruồi không thấy mùi mật nên vãn dần rồi mất hẳn.

Làm một thời gian, Minh bắt đầu quen việc, nhìn lướt qua biết khách thuê tiếng hay thuê đêm. Khách thuê đêm đa phần là những người tự bỏ tiền. Họ không cần phòng sang trọng, nơi trung tâm như khách sạn, chỉ cần đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, giá rẻ. Giá nhà nghỉ bằng một nửa thậm chí một phần ba giá khách sạn nhưng nhiều người vẫn trả giá, càng rẻ càng tốt. Có ngày ít khách cũng chấp nhận cho thuê, miễn đủ tiền điện nước, nhân công. Nhưng đây không phải trục đường chính nên loại khách này cũng ít. Khách trai gái thì đủ kiểu. Thanh niên đang thời yêu nhau. Đồng tính nam. Đồng tính nữ. Đàn ông chê vợ, đàn bà chán chồng…  Một lần khách đến thuê phòng, gọi nhau bằng dì cháu rõ ràng. “Dạ, cô và anh thuê hai phòng ạ?”. “ Một”. “ Dạ. Phòng hai giường ạ?”. “ Một”. Cửa phòng chưa kịp khép kín, họ đã lao bổ vào nhau. Khi bước ra ngoài ăn cơm, uống nước, họ vẫn đúng là một bà dì đáng kính chăm sóc đứa cháu trai trẻ trung đáng yêu. Chứng kiến cảnh trái ngược đó, mấy đêm liền Minh không chợp mắt. Đầu đau nhức.Tâm trí choáng váng, ngơ ngẩn như dở người. Có thật họ yêu nhau say đắm, bất chấp tuổi tác không? Nhớ năm cuối phổ thông, cậu bạn học dưới một lớp bỗng ngỏ lời yêu. Minh cũng thấy xao xuyến, hồi hộp. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc thấy cậu ta run bắn khi ôm, người toát mồ hôi vì ngượng ngùng, xấu hổ, mãi không nói được lời nào, Minh bỗng thấy chán ngán hơn là thích thú, cảm giác cậu ta non nớt còn mình già dặn, cảm giác mình đang tò mò quan sát những biểu hiện vụng về chứ không phải hòa vào, đón nhận. Từ đó Minh chỉ quan tâm đến người nhiều tuổi hơn. Vậy mà người phụ nữ kia già hơn người đàn ông hàng chục tuổi. Vẫn biết tình yêu thật sự có thể vượt qua tuổi tác nhưng nếu có ở khoảng cách ấy thật khó tin. Giờ thì nghe đàn ông, đàn bà xưng cha – con, chú – cháu lại càng khó tin, (nhiều lĩnh vực khác, lòng tin còn giảm hơn vậy). Họ là gì của nhau chỉ có trời biết, đất biết, họ biết. Ở nhà nghỉ riết rồi quen. Giờ đây, Minh không còn đau đầu, choáng váng, ngơ ngẩn khi thấy nhiều người đàn ông lớn tuổi, da nhăn, tóc bạc chở theo cô bồ (hoặc là gì chỉ trời biết, đất biết, họ biết) mũm mĩm, trẻ măng, cách nhau hàng chục tuổi, như cha với con. Minh không biết sự gắn kết của họ dựa trên tiền bạc, địa vị hay tình cảm. Trước những cặp như thế, Minh không buồn không vui, không tò mò, lẳng lặng làm đúng trách nhiệm để chủ không chê trách, tới tháng lĩnh lương đều đều. Ngày nào đông khách thì được thưởng thêm. Nhưng cũng có cặp làm ngực Minh nhoi nhói.

Ấy là một đôi trai gái tương đồng tuổi tác, đến nhà nghỉ ở cả tháng, thương lượng với bà chủ mức giá mềm. Chàng trai cao lớn, rắn rỏi. Cô gái tóc dài da trắng, đẹp như người mẫu. Sáng nào cô gái cũng ôm ngang lưng chàng trai cùng tiếng xe máy rè rè qua cổng, hòa vào dòng người hối hả ngược xuôi. Chiều tối lại thấy cô gái ôm ngang lưng chàng trai quay về, mang theo đồ ăn. Lâu ngày Minh thuộc tên, biển số xe, quen cả giờ giấc đi về, biết cả cô gái thích cắn hạt dưa, anh chàng thích uống cà phê đậm đặc không đường. Cô kể mình bỏ gia đình bố mẹ, công việc ngon lành ở thành phố theo anh, không yêu cầu điều khoản ràng buộc nào (tình yêu có sức mạnh ghê gớm). Hết thời gian thuê, họ mất một ngày dọn đồ, mất một chuyến xe chở lỉnh kỉnh xoong chảo, nồi cơm điện, chén đĩa, quần áo, chăn gối, màn… (họ đã mua chuẩn bị cho cuộc sống chung). Bà giúp việc kêu trời dọn phòng ở tháng mệt gấp mười lần dọn phòng ở ngày. Minh thì mừng cho họ sẽ thành vợ chồng chính danh ngôn thuận, đàng hoàng khoác tay, sánh vai trước mắt họ hàng, người quen. Bố mẹ chồng nếu không lo được nhà cũng phải bàn tính hai đứa ở đâu. Bố mẹ vợ cũng sẽ hỏi thăm bao giờ có con, chăm sóc thế nào. Có nhiều người thân thiết dòm ngó vào mối quan hệ của họ và có thể sẽ chung tay nâng đỡ, góp sức… Bẵng đi một thời gian, Minh bỗng nghe thấy tiếng xe máy rè rè quen thuộc dừng trước phòng lễ tân. Minh giật mình ngẩng lên. Vẫn anh chàng thuê phòng tháng hồi nào. Dáng cao lớn, rắn rỏi nhưng người ôm ngang lưng anh là một cô gái khác mặt tròn, da ngăm, váy ngắn cũn cỡn, tóc sóng bồng bềnh. Minh không dám mỉm cười, mở to mắt, chào hỏi như gặp người quen. Ở đây có nguyên tắc ai biết việc người ấy. Quen cũng giả bộ ngó lơ (trừ khi khách chủ động bộc lộ sự quen biết trước). Có khi thấy khách, Minh chẳng dám nhìn thẳng, mắt như ngó đâu đâu. Làm như khách lần đầu đến đây, Minh hỏi anh chị ở bao lâu. Vài tiếng. Cho em xin 100. Minh đưa chìa khóa phòng. Minh ngầm biết anh chàng biết rõ đường đi lối lại nơi này nên không dẫn khách vào phòng. Hai người quay lưng, Minh ngơ ngẩn nhìn theo. Họ thả bộ dọc hành lang. Cô gái ôm ngang lưng anh chàng. Anh chàng ôm chặt eo cô gái. Thi thoảng anh chàng dừng lại hôn tới tấp lên má, trán, tóc, vai, cổ… chút chút chít chít như quên hết thế giới xung quanh, như không thể nín nhịn thêm mấy phút, mấy giây nào nữa. Minh bỗng ngờ ngợ đây có phải anh chàng đã từng ở đây không? Đã từng sáng chở đi, tối chở về cô vợ sắp cưới không? Minh chạy ra xem lại biển số xe: 81- … 6045. Đúng số cũ. Minh bỗng thấy bực bội. Nhà nghỉ bây giờ mọc nhan nhản khắp nơi. Vì sao anh ta dẫn cô bồ mới đến đây, ở nơi hai người từng ở, nằm trên giường hai người từng nằm? Anh ta không nhớ đến cô bồ cũ sao? Vì sao mối tình đẹp thế tan vỡ? Sao sự tan vỡ đến quá nhanh? Dù giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì hành động này vẫn là sự phản bội gấp n lần. Vì chuyện này, Minh bỗng thấy ghét đàn ông, ghét lây cả Chiến. Chiến đang ở xa. Ngày nào cũng nhắn tin, điện thoại nói ráng chờ anh làm một thời gian nữa, có tiền cưới em, có một số vốn lo cuộc sống tương lai. Xa nhau thế, lấy gì đảm bảo lòng Chiến chỉ bóng hình Minh? Chẳng thể tin ai được. Yêu làm gì cho nhiều. Yêu lắm đau lắm. Minh bỗng thấy uể oải. Nỗi chán chường thường trực. Suốt tuần, Chiến gọi điện Minh không nghe, nhắn tin Minh không trả lời, gửi email Minh không gửi lại. Minh đâu ngờ Chiến trằn trọc mất ăn mất ngủ, tưởng tượng đủ chuyện không may. Một buổi trưa khách vắng, xung quanh vắng. Minh đang đọc sách. Chiến bước thẳng vào, hỏi em sao thế? Cảm, bệnh, yêu người khác? Bất luận chuyện gì xảy ra, anh vẫn yêu em. Mặc kệ vừa xuống xe khách, còn mướt mồ hôi, Chiến ôm chầm Minh riết chặt và cứ thế gắn chặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi mòng mọng hé sẵn như nụ hồng.

Giờ thì Minh đã thành thạo các công việc ở đây. Thậm chí còn thấy yêu thích khi tưởng tượng sau này mình chăm chút cuộc sống riêng như chăm chút nhà nghỉ: phòng phải luôn sạch sẽ, chăn gối thơm tho, gọn gàng. Minh nói dịu dàng, nhón chân rất nhẹ, vợt hết bầy muỗi, nhắc gia chủ nhà bên đêm đến nhớ đeo rọ vào mõm chó, thầm mong khách có giấc ngủ say, không giật mình thức giấc, không lăn qua lăn lại. Giá biết trước nghề này, biết đâu Minh học ngành du lịch, quản lý khách sạn. Đang thời tuổi trẻ, Minh ăn gì cũng thấy ngon, chỗ nào đặt lưng xuống cũng ngủ say. Chuông điện thoại đổ bên tai không nghe, đồng hồ báo thức liên tục không nhúc nhích, bạn bè đập vai, lay lắc tới giờ đi học vẫn ráng ngủ thêm ít phút nữa. Vậy mà từ ngày làm nhà nghỉ, đêm khuya bất kể mấy giờ, chỉ cần nghe tiếng xe máy dừng trước cửa, tiếng dây xích khua khua, tiếng cửa rột rẹt, tiếng gọi đầu tiên “anh ơi, chị ơi” là Minh tỉnh hẳn, vùng ngay dậy, mở cửa, tươi cười đón khách vào. Việc kinh doanh không phải của mình, lời lỗ ra sao Minh không cần biết nhưng cứ có khách là vui. Minh chỉ giật thột khi công an kiểm tra. Họ vừa xưng danh, người Minh liền lạnh toát, chân tay thừa ra không biết bỏ vào đâu. Dù hết sức cẩn thận nhưng một khi đã bị tuýt còi, lập biên bản, thế nào cũng lòi ra lỗi mình không ngờ tới. Vì vậy, ra đường thấy bóng áo xanh, áo vàng, Minh thót tim, tái mặt, chỉ sợ mình mắc sai phạm gì đó: quên giấy tờ, chưa đóng bảo hiểm, vượt đèn đỏ, đi quá tốc độ, đi nhầm đường ngược chiều, rẽ khi đèn vừa đỏ. Vẫn biết họ không ác ý, công việc buộc phải thế mà sao cứ thấy công an là sợ. Chẳng phải riêng Minh mà nhiều người khác cũng vậy. Không ít người hoảng loạn lao xuống cầu, đâm vào xe, tông cột điện… Có lần, có hai thanh niên đêm khuya thanh vắng, vượt đèn đỏ. Vô tình gặp công an đi tuần, thổi còi. Hồn vía lên mây, hai thanh niên chạy bán sống bán chết, văng xuống ruộng. Xe bị mang về đồn. May người không sao, chỉ phải vào nhà nghỉ ngủ qua đêm, chờ sáng về nhà lấy tiền nộp phạt. Nhìn hai đứa nhỏ mặt đầy lông tơ, cả bà chủ lẫn Minh xuýt xoa thương cảm: lần sau đừng dại thế. Có lỗi thì đứng lại chịu lỗi. Nộp phạt trăm rưỡi đến ba trăm. Việc gì phải liều thân, lỡ gẫy tay gẫy chân, chấn thương sọ não, chết người có phải tốn tiền, khổ cha mẹ, phí mạng sống không. Mà mấy ông công an cũng quá. Có phải ăn cướp, buôn lậu đâu. Chỉ là vi phạm luật giao thông cũng dí đuổi con người ta chạy bán sống bán chết. Có lẽ mình ngoài cuộc mới dám vung tay, nói to, bắn cả nước bọt ra ngoài. Đêm khuya, nghe tiếng gõ cửa và giọng nói sắc lạnh: Chúng tôi là công an đến làm nhiệm vụ, ai không sợ mới lạ. Dường như từ lâu, vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt gườm gườm đã hóa thạch trên những gương mặt, nhân bản toàn giới. Cũng như từ lâu, nhà nghỉ đã phải khoác tiếng xấu vào đây thức chứ không ngủ. Ai là chủ nhà nghỉ cũng như thể tiếp tay cho môi giới mại dâm, chứa chấp xì ke, ma túy. Đoàn kiểm tra yêu cầu đưa sổ đăng ký ra. Rồi gõ cửa từng phòng, đối chiếu. Tại sao giấy chứng minh này chưa vào sổ, sao hai người đăng ký một người, nam nữ ở chung giấy kết hôn đâu?… Những từ sao bắn ra sắc nhọn lạnh buốt. Minh gọi điện báo cho bà chủ đến ký biên bản. Bà chủ gật đầu lia lịa nhận lỗi. Bà cũng thuộc nhuyễn những quy định nhưng nếu bị kiểm tra vẫn tiếp tục tái phạm. Vì rằng nếu không thế sẽ chẳng còn khách nào đến.

Bên cạnh nhà nghỉ mọc thêm một quán nhậu. Khốn khổ cho đời sống dân đen. Cứ thấy có gì lợi là đổ xô làm, không cần biết, không muốn biết một năm hai năm, tương lai sẽ ra sao. Cao su, cà phê, chuối, dừa, dưa hấu, thanh long đến cá, tôm…  phát triển rầm rộ được mấy năm đầu rồi lần lượt rớt giá khiến bao nhiêu doanh nghiệp, nông dân lâm vào phá sản. Trồng trọt, chăn nuôi khó bấu víu lại xoay sở sang mua bán. Mặt tiền, ngõ, hẻm adua thành nhà hàng, cửa hiệu, tiệm, quán… chen chúc. Người bán đông hơn người mua. Chỉ khổ nhà nghỉ từ chỗ kín đáo giờ phơi trước mắt thiên hạ. Không gian riêng tư đâu nữa nếu mỗi ngày, mỗi buổi có hàng chục con mắt chĩa vào tò mò, dòm ngó, xâu xé.

Khách mỗi ngày một thưa.

Một hôm bà chủ gọi Minh và bà giúp việc ra bàn nói chuyện. Mỗi người một ghế, một ly nước trà. Bà chủ bảo: Cháu và chị thông cảm. Tôi cũng muốn làm ăn đàng hoàng nhưng nghiệt cơ chế, chính sách quá. Không lách luật, trốn thuế thì khó có lời. Làm phạm pháp, trái đạo lý thì lương tâm tôi không cho phép. Tôi phải chuyển sang hình thức cho thuê dài hạn, không cần lễ tân, không cần dọn phòng nữa. Tiền ít nhưng được ăn ngon, ngủ yên. Tôi gửi biếu chị và cháu mỗi người một triệu, cảm ơn chị và cháu lâu nay nhiệt tình giúp tôi công việc phục vụ và quản lý. Minh và bà giúp việc đã dự đoán kết cục này nhưng khi nó đến thật vẫn thấy buồn. Bà chủ nói thêm tôi có người bạn cũng làm nhà nghỉ, đang cần người. Kinh doanh bên trong thực chất thế nào tôi không rõ. Nếu chị và cháu muốn tôi sẽ xin cho. Bà dọn phòng bảo cô còn nghĩ tới chúng tôi, quý hóa quá. Nhưng thôi, để tôi tự tìm chỗ nào phù hợp, kẻo mang tiếng cô. Minh thì lắc đầu “cháu chưa tính”. Thực ra Minh đã có kế hoạch.

Sau buổi nói chuyện với bà chủ, Minh không chợp mắt. Cuộc đời con người dành quá nhiều thời gian cho việc lo nghĩ kiếm ăn. Tính đủ kiểu, tìm đủ đường để được no đủ mà quên mất sống cần một điều cao hơn thế để làm cốt lõi cho toàn bộ cuộc đời của mình. Những người phụ nữ quá già hơn đàn ông, những người đàn ông quá già hơn phụ nữ, những cặp đôi con trai, những cặp đôi con gái, những cuộc tình giấu mặt trong bóng tối, họ là gì của nhau? (trời biết, đất biết, họ biết) vẫn là khập khiễng, là những mảnh hạnh phúc tạm thời, chắp vá. Mình sẽ chọn đường nào? Lấy ông chồng già như bố có sẵn nhà lầu, mercedes, có miếng đất làm vốn, mấy khoản ngoại tệ dự trữ rồi sau đó lại trở thành bà dì đáng kính chăm sóc đứa cháu trai trẻ trung, đáng yêu? Minh phì cười vì một dự tính cầu lợi vừa vẽ trong đầu.

12 giờ đêm, Minh bấm số điện thoại di động. Chuông đổ. Chiến không kịp hỏi em đấy à mà hốt hoảng: em làm sao? Cảm, bệnh, bị bắt nạt, bị bụi đời hăm dọa? Sao gọi giờ này? Chiến. Em muốn nói một điều. Nói đi. Mười điều anh cũng nghe. Chúng mình cưới nhau đi! Im lặng một lúc. Giọng Chiến trầm xuống như thì thầm: Em nói nghiêm túc chứ? Nghiêm túc. Chấp nhận nghèo? Chấp nhận. Bất luận quyết định này là sai lầm cũng không ân hận? Không ân hận. Hoan hô em. Anh sẽ nói ba mẹ ngay trong tháng này chọn ngày. Vâng, Chúng mình yêu nhau, thuận theo tình cảm tự nhiên của tạo hóa, là hạnh phúc nhất đời rồi. Chà! vợ sắp cưới của anh đã thành triết gia sau khi làm nhà nghỉ.

Đêm ấy, Minh mơ có cánh như chim, tay trong tay Chiến, bay lên trời xanh bao la tới cầu vồng bảy sắc.

Pleiku 7. 2014

T.L