Những que diêm trong đời một đàn bà – Thơ Nguyễn Kim Huy

556

Nhà thơ Nguyễn Kim Huy 

 

Phía nào cũng gió

Thảng thốt nhìn dấu ấn tuổi già

Trên khuôn mặt mẹ

Con bàng hoàng nhận ra phía nào cũng gió

Thổi vào đời mẹ bảy mươi năm qua

 

Gió thiếu nữ một thời mơ mộng

Đẩy mẹ đi về phía quê chồng

Chưa hết bài con sáo qua sông

Đã bắt nhịp năm canh chầy thức đủ

Bảy đứa con

Mẹ không ngủ bảy phần đời

Giữa buổi hãi hùng đạn nổ bom rơi

Manh chiếu tã xoay bên nào cũng ướt

 

Gió bóng xế mây mù sa ngược

U u đỉnh đồi

Ngày cha khuất núi

Ai quét sạch lá rừng?

Khoai sắn rưng rưng  

Thắt lòng hợp tác

Ngày công tám lạng

Cái đói chia đều một cõi giang sơn

Mẹ góa con côi

Mặt quay về phía nào cũng gió

 

Gió xót như chạm cây tầm ma

Gió bỏng thịt da như đốt

Gió ngột như vừa rời ra từ phía mặt trời

Thổi vào cõi thế

Gió quẩn quanh như chiếc cối xay tre

Mấy đời nhà ta kẽo kẹt

Thân mẹ là hạt lúa

Đã qua xay lại còn giã mấy lần

Chúng con lớn lên từ hạt gạo trắng ngần

Vắt qua kiệt cùng đời mẹ

 

Thì mẹ ơi, có trách chi lòng con trẻ

Đủ lông rồi là chắp cánh bay luôn

Vẫn nhắc suông câu như nước trong nguồn

Mà để lại mẹ một thân già thui thủi

Nơi căn nhà xưa

Bốn bề gió lộng

 

Buổi sáng, con mở cửa lớn

Ngọn gió Đông lồng vào

Buổi chiều, con mở cửa sổ

Ngọn gió Tây ùa vào

Mẹ ơi, phía nào cũng gió…

 

Điều gì muốn nói 

Điều gì muốn nói mà lấp lánh suốt đêm

Ngôi sao trên kia cao quá

 

Điều gì muốn nói mà rì rào suốt đêm

Con sóng ngoài kia xa quá

 

Em gần đấy mà cách ngăn quá đỗi

Có một điều muốn nói lại thôi

 

Em hãy cứ buồn em hãy cứ vui

Anh sẽ giữ yên những điều muốn nói

 

Đêm qua bầu trời có khóc không

Mà sáng dậy nước mắt ướt đẫm ngọn cỏ

Và ban mai ơi có điều gì muốn nói

Mà lặng lẽ lau những giọt nước mắt đêm?

1989

 

Những trái quả đời mình

Tôi đã hái 

Những trái quả ngọt ngào của năm tháng đời mình

Và mang đến đặt dưới chân em

 

Khi trở về

Tôi chỉ còn lại

Những quả đắng và chua

Những quả sần sùi không mùi vị

Những quả non chát

Trên cành cây những năm tháng đời mình

 

Nhưng tôi biết

Đến lúc những quả non kia đã chín mọng rồi

Tôi sẽ lại hái hết chúng

Và mang đến đặt dưới chân em!

1990

 

Người đàn bà, thau nước và vầng trăng 

Người đàn bà đổ đầy thau nước 

Và sững sờ nhìn thấy mặt trăng 

 

Người đàn bà khẽ chạm tay

Mặt trăng xao động 

 

Người đàn bà vờn nhẹ làn nước

Mặt trăng vỡ tan 

 

Người đàn bà thầm nghĩ

Mình đã sáng tạo ra mặt trăng

Mình đã quyết định sự tồn tại của mặt trăng

 

Kiêu hãnh khoát nước lên tấm thân trần

Người đàn bà tin chắc mình đang tắm đẫm ánh trăng

 

Từ trên cao

Vầng trăng thản nhiên nhìn xuống!

1993

  

Tâm hồn anh hoa dẻ hoa mua

Thứ lỗi cho anh, chùm hoa phượng đỏ

Nở muộn màng trong sắc trời thu

Anh không phải họa mi. Anh là con tu hú

Kêu bâng quơ làm em thốt giật mình

 

Anh thường mơ một khoảng trời yên tĩnh

Chỉ lặng yên nếu tiếng gió thì thào

Và có nữa là tiếng lay của lá

Trong chiều buông êm ả cánh đồng quê

 

Vậy mà ở đây, những buổi đi về

Em, đôi mắt tròn xoe giữa bốn bề phố xá

Đường đầy bụi, những con đường tất tả

Những người quen hóa lạ ở nơi này

 

Thứ lỗi cho anh, hoa cà hoa cải

Đã đơn sơ lại nở trái mùa

Tâm hồn anh hoa dẻ hoa mua    

Cứ ngong ngóng vùng núi non xa lắc

1995

 

Những que diêm trong đời một đàn bà

Cuộc đời người đàn bà ấy như những que diêm

Gặp mỗi người đàn ông đều bừng cháy

 

Đến que diêm cuối cùng

Mới nghĩ ra

Nếu không vội vã

Mình đã có thể đốt lên được ngọn lửa tình yêu

Ngọn lửa có thể là vĩnh hằng

Ngay từ que diêm đầu tiên

 

Que diêm cuối cùng đã tắt

Người đàn bà giờ như chiếc vỏ diêm rỗng không

Cô độc

Tàn tro rơi vãi chung quanh

1998

 

Khát

Nỗi nhớ cuống cuồng chạy vòng quanh chiếc bẫy vừa sập

Em ném nỗi khát đớn đau vào hồ lô ngôn ngữ rối tinh

 

Ảo ảnh náo động sa mạc cằn trơ sâu hun hút miền trắng

Em cắn ngón tay run vành môi khô câm lặng

Không thể nào cất lên tiếng gọi

Vừng ơi

Chiếc chìa khóa duy nhất đánh rơi từ ngón tay xanh xao thiếu nữ

Vệt sao băng chói lói nền trời

Ở phía mười tám ngàn lần bàn tay với

Mười tám ngàn lần thảng thốt tuổi hai mươi

 

Không có điệu hành khúc nào viết ra cho nhịp chân bước ngược

Em neo người vào phập phồng hơi thở

Lui dần lui dần vào cõi ký ức lãng quên

Những ngọn nến đã tắt trong căn phòng chan hòa ánh điện

Đêm lạnh như chưa từng lạnh bao giờ

 

Những mảnh mai bó buộc bàn tay gầy rạn vỡ

Em làm sao có thể dập tắt cơn khát

Nếu không Anh

Phía chân trời nhu nhược một vì sao khắc khoải

Không biết vừa mọc lên hay đang lịm tắt lúc này

Chứng nhân đơn độc

Giây phút em tan ra trong cơn khát dày vò

 

Nỗi lan tỏa của ngày

Anh hình dung mỗi ngày là một căn phòng

Mà buổi sáng chính là cánh cửa

Khép im lìm với nỗi lan tỏa dịu dàng âm thầm hứa hẹn

 

Gương mặt em trong trẻo và thanh khiết

Khuất bên trong một khoảng cách bình minh

 

Anh bước đến và nhẹ nhàng gõ cửa

Căn phòng của ngày mở toang theo bao hy vọng sững sờ

Và phía cuối căn phòng bóng em mất hút

Chỉ làn hương còn ở lại với ngày

 

Anh bất lực trong mong manh khát vọng

Ánh ngày pha lê cứ huyền hoặc trong đời

Nhưng nỗi lan tỏa dịu êm là có thật

Nơi mỗi ban mai cánh cửa khép mơ màng

 2004

 

Kéo co với mùa xuân

Anh không hiểu mình mắc nợ gì mùa xuân

Mà cứ nôn nao chờ đợi

 

Mà cứ đột nhiên trong những cơn mơ

Khi mùa xuân thấp thoáng

Là gương mặt em lại hiện về

Tinh khiết rỡ ràng như lần đầu xuất hiện

Như chưa bao giờ lầm lỗi trong đời

Như từ hôm ấy

Mình nắm tay nhau đi cho đến hôm nay

Như không hề có cuộc chia tay 

Chỉ một lần là mãi mãi

Mãi mãi không bao giờ gặp lại

Chỉ còn gương mặt em trong những cơn mơ mùa xuân.

 

Trong cơn mơ anh lại kéo co với mùa xuân

Gồng hết nửa đời người trong trận đấu kiệt sức

Và cảm thấy mình thêm một lần bất lực

Khi phía đầu dây kia 

Em hiện lên từ ký ức

Mím môi ghì mùa xuân về phía mình.

 

Không lẽ suốt cuộc đời      

Anh và em và mùa xuân 

Vẫn cứ giằng co nhau trong những cơn mơ?

     

– Có khi nào tình cờ em đọc được bài thơ

  Và một sớm mai mang đến cho anh mùa xuân trọn vẹn?

N.K.H