Nỗi nhớ đi ngang – Thơ Quang Nguyễn

632

Tác giả Quang Nguyễn

 

Nghĩ về má

Xưa sà vào lòng má

Như bơi ra biển cả

Không bao giờ tới bờ

Cứ nổi giữa dòng mơ

 

Má rộng như đất trời

Con đi dưới cuộc đời

Nhìn đâu con cũng thấy

Hình dáng má, má ơi

 

Cái gì cũng hỏi má

Đủ thứ chuyện trên đời

Má không là khoa học

Vẫn âu yếm trả lời

 

Má đâu phải thần tiên

Mà chuyện gì cũng biết

Má nào phải giáo viên

Bài học nào cũng hỏi

 

Nhưng điều rất thiết thực

Má đầy những tài năng

Vừa diễn viên, ca sĩ

Làm hề, không ngại ngần

 

Những khi con khó ngủ

Má hát ru suốt đêm

Chỉ có những bài cũ

Con vẫn ngủ êm đềm

 

Những lần con khóc lóc

Má làm đủ trò vui

Mặt biểu cảm nhăn nhó

Chỉ dừng khi con cười

 

Những khi con không ăn

Má nhập tâm vai diễn

Hết mèo đến siêu nhân

Chịu ăn má mới ngừng

 

Nhớ lại con còn thơ

Đau bệnh má thức trắng

Má giống trăng không mờ

Bên cửa trông con ngủ

 

Giờ con về nhà cũ

Còn đó cái chõng tre

Còn nguyên chiếc đòn gánh

Nhưng gọi má chẳng nghe.

 

Người phụ nữ xa con

Đôi mắt đượm buồn

hiện giữa phố lạ

chiều tan ca nghe thấy những nét

trầm

Nhìn trẻ nhỏ

hồn nhiên khu vui chơi

Người phụ nữ

âm thầm nước mắt rơi

Nỗi nhớ con

như cơn đau quần quại

Nơi phố xá, đông đúc người qua lại

Có ai hiểu

nỗi niềm phụ nữ mang

Chiều về chầm chậm

nỗi nhớ đi ngang

Ở phía trước

có tiếng cười hạnh phúc

Và đâu đó

có nước mắt âm thầm

Người phụ nữ

mắt nhìn nơi xa lắm

Ở nơi đó

có dáng đứa con thơ.

 

Bà tôi

Đôi mắt buồn, thẳm sâu câu chuyện kể

Những trưa hè say sưa chiếc chõng tre

Bóng tuổi thơ, chìm đắm giọng thỏ thẻ

Ngày rất cũ tích xưa, còn thèm nghe

 

Bà tôi ơi lũy tre quê xanh mát

Mái nhà sàn, chiếc chõng tre còn nguyên

Trời tuổi thơ, hiền lên lời ru hát

Võng cọt kẹt, giấc ngủ mộc mạc quê

 

Đến trưởng thành, vụng về, ba, mẹ, mắng

Bà quá thương, bênh vực mặc  cháu  sai

“Nó còn nhỏ, biết gì mà bây la”

Rồi bỏ đi, nét mặt đầy cơn giận

 

Và những khi cháu bệnh bà thức trắng

Dù chỉ nhẹ, cảm lạnh như thông thường

Gọi mẹ, ba, hỏi mãi một câu hỏi

“Nó đỡ chưa, thôi chở đến nhà thương”

 

Có một khi đi làm xa quê hương

Bà giấu tiền, bỏ vào ba lô cháu

Rồi dặn cháu, đừng cho chú Út biết

Đôi mắt bà, hai hàng nước mắt rưng

 

Vườn xoài sau, bà hái không nỡ bán

Cứ để dành, chờ cháu về để ăn

Đi mười ngày, mà bà như thế kỷ

Cứ mãi nhắc, sao lâu quá không về

 

Bao chuyện cũ, gợi lại trong nước mắt

Cái nhà sàn, chõng tre hồi ức xưa

Thiếu dáng Bà, chúng thêm buồn hiu hắt

Bà mất rồi, còn đâu những buổi trưa

 

Câu chuyện kể, chạm vào miền thơ ấu

Ru ngọt ngào, lên dấu giấc mơ quê

Bà tôi ơi, xin về lại với cháu

Như năm nào, dưới bóng tre chân quê.

Q.N