Nhà thơ Phạm Tấn Dũng
Quảng Nam xa
ba lô trên vai mang bụi
Tôi choằm hoằm cái siết tay bè bạn
những chiếc lưỡi được hâm nóng
bàn rượu líu lo về một miền quê xa lắc
rồi ôm nhau
con đom đóm cũng thắp lên
ngọn đèn đường sau tuổi hoàng hôn
những trận say thừa chết thiếu sống
bạn bè tôi râm ran Quảng Nam rặt
bàn nhau cái đáng mất và mất cái không đáng
tung hê cùng nhau trong sự tự do ngột ngạt
nhớ những điều đáng quên
quên những điều đáng nhớ
Phố thị một chiều trong tôi.
hành lý trên vai
đã liệm bằng câu thơ vắt dòng không hoa hồng cỏ dại
hư cấu cảm xúc về thơ của Sài Gòn buổi chiều nước ngập
buổi sáng với những cơn gió tỉnh thức
chậm trôi trên vạt áo thoáng qua nhánh bằng lăng đậu trên vỉa hè
em vai gầy mi cong
những con chim trên nóc nhà thờ đổ lời lá rụng
đêm của đôi mắt trốn trong hẻm phố
khi chạm tưởng thành phố như nghĩa địa dục vọng
tiếng ai gọi cửa qua hàng rào thưa võng mạc chạm vào nghi hoặc
tưởng chừng neo đậu trong cái chết
cái đang bị giết từ từ những linh hồn ám khói
vẫn còn quãng trăng
khúc tình gõ nhịp chồi xanh
nơi bắt đầu yêu đương và sửa soạn tuyệt vọng
đêm của những dây đàn bật lên lời tiếc nuối
không còn giọng ai hát
ai đó vừa xa lìa một mùi hương
đêm qua có tiếng khóc từ một đóa hoa quỳnh.
Sài Gòn
những chiều cùng ban bè ngồi nghĩ những điều lớn lao
nằm trong miệng giếng ở quê xa có trời cao mây trắng
những khả thể chờ nung mình tìm lõi
cũng lăn như viên sỏi trôi dạt trong bài thơ đầy mồ hôi nước mắt
về trú ngụ sau suy nghĩ của một cơn gió nồm
Sài Gòn Sài Gòn Sài Gòn
biết bao điều không nói hết
Bạn bè bạn bè bạn bè
Tôi đang đi lạc về Quảng Nam ở Sài Gòn.
Một giấc đa đoan
Chỉ là giấc mơ đàn ông
đập gương soi trong đáy giếng
trệu trạo nhai ký ức
nhai bóng đêm
rồi thinh lặng
chui vào giấc mơ
giấc mơ trầm hương trôi về trên sông
giấc mơ cánh đồng sen vỡ ối
lá búp đa đoan
ngày bỏ đi
hẹn lâm bồn nẩy hạt
ơ hờ một giấc chiêm bao
tàn canh mơ rối
rấm rức phận đời
tôi tìm về
hôm bình minh trườn qua dốc núi
hây hẩy gió
nắng đẫm chiều
quấn quít ngày
lại chui vào mơ
giấc mơ đàn ông giọt giọt long lanh
đêm vần vò ghềnh thác
suối xưa nơi đâu
thạch sùng trườn qua đêm thôi khóc
mùi hoa sen tỏa từ cánh đồng quá khứ
người đàn ông ngồi nhai
một búp lá đa đoan.
Hát xa quê
ễnh ương kêu chiều tạnh giông tháng Sáu
sông chạm đáy rồi đồng lúa đắng đòng
hắt hiu đèn đêm vốc nắm sáng đèn đường
nhưng cơn gió quê như giọng ai cười lễnh loãng
thằng bé Thu Bồn
ôm guitar ngồi hát xa quê
tháng Sáu ngày giông thương cây bắp trên đồng
cha vá chiêm bao mẹ khâu giấc mơ
dắt trâu bãi bờ nhai bói triền sông
giọng nghé ầm vang trong cơn nấc cụt
gốc rễ nỗi niềm mồn một như in
thằng bé Thu Bồn
mưa nắng dội ngăn sâu
những tháng Sáu trôi chạnh nhớ xa xôi
sông khóc đêm vì chẳng ai tắm hai lần
cá không quẫy tuột câu mà giận lẫy bầy đàn
lục bình trôi về đâu hun hút
chiều bờ xa nước cạn đến mênh mông
đứa trẻ Thu Bồn
sẫm màu ký ức
lụt bão từ chân lên đỉnh tóc
tháng Sáu tháng Sáu
những đứa trẻ Thu Bồn
ngẩng đầu mà hát
không còn muốn nghe phải đợi nước ròng
xa quê tìm về tiếng chim réo rắt
phía những nhịp cầu bên chân núi Chúa
chùm cánh bằng lăng rủ nhau hóng gió
tháng Sáu tháng Sáu tháng Sáu
ai tha hương mà không nhớ tiếng ễnh ương
sông níu thân đêm bật khóc dây đàn
lục bình trổ bông tím phía chiều quê
thằng bé Thu Bồn
ru gió mồ côi
ôm guitar hát.
P.T.D