Tia nhấp nháy cuộc tình nào trôi lạc – Thơ Đỗ Tấn Thảo

1039

Tác giả Đỗ Tấn Thảo 

 

Những lần

Có những lần tôi sang sông

Chiếc thuyền nan và bãi biền đầy nước

Bản nhạc rơi bông cỏ lau trắng muốt

Gió vi vu bờ hoang vắng nhiệt nồng

 

Trời trong xanh đêm mùa hè có phải

Em đã yêu lấp lánh những vì sao

Tia nhấp nháy cuộc tình nào trôi lạc

Huyễn hoặc em tạo nên vóc dáng hình

 

Cá quẫy đám lục bình

Trừng dòng khắc khoải êm trôi ngày đêm trầm mặc

Nốt thăng điệu hò gió đưa ngút ngát

Nốt giáng phù sa màu mỡ nhuận đằm

 

Có những lần tôi băng qua sa mạc

Mang theo cây xương rồng và bình nước lẻ loi

Nắng đổ rưng rưng thịt da cát

Chấp chới biển xanh em nằm trắng miệt mài

 

Trắng im ỉm bộ xương khủng long tiền sử

Trắng bình minh dấu chân lạc đà

Trắng mát rơi buổi chiều lịm tắt

Trắng hoang vu biển gọi bước dã tràng

 

Vang âm hưởng bài ca sóng xóa

Muôn đời xanh nằm soi bóng hôn bờ

Câu chuyện kể kẻ lang thang bến vắng

Bầu trời gần hơn mở cửa chân mây

 

 

Tựa dấu yêu đầu

Nguyên sơ tựa dấu yêu đầu

Trùng trùng môi phượng đỏ trao thắm mùa

Cái đêm lửa trại đong đưa

Trái mận trắng mọng nỗi vừa yêu thương

Trăng non thả xuống mảnh vườn

Ôm tà lụa mỏng đẫm hương dậy thì

Chân trời thoáng đọng bờ mi

Con đường hoa tím em đi tan nhòa

 

Rơi rơi những hạt mưa sa

Mùa lên da diết em qua thật gần

Cỏ cây biêng biếc bâng khuâng

Đất trời hòa điệu cũng ngần ấy thôi

Cho em ở mãi bên tôi

Cho đêm khẽ hát bồi hồi yêu thương

Hạt sương ẩn hiện tơ vương

Trên đồng bách hợp những mường tượng thơm

 

Bay bay trong lọn gió nồm

Mang hơi biển mặn hôn ôm trưa hè

Nồng cay những buổi chiều về

Hoàng hôn rựng tím chiều quê em ngồi

Đưa em qua những sườn đồi

Từng lùm hoa dại bờ môi lặng lờ

Cỏ non lấp lánh trang thơ

Nụ hôn em gởi bến bờ thiên thu

 

 

Nỗi niềm mưa

Cánh đồng nứt nẻ chân chim

Ran khô châu thổ cằn cộc

Nhánh cây bần giòn tan

Cơn gió mùa nhiệt đới vừa kêu răng rắc

 

Đàn sấu ngơ ngác

Đám mây bạc uể oải buổi chiều muộn

Lướt qua chớp giật

Yêu châu thân mình rạo rực nỗi niềm mưa

Đồi tháp vắng tênh

Kiệt cùng thời gian mông lung

Lấp loáng keo sơn gắn kết

Nắng bạc, gió reo, cây cỏ đậm già

 

Mù sương kiêu hãnh

Trong hành trình vô thường vô tận

Buông mình tan trang trải

Mịn mượt lông tơ êm thắm hong dài

Đ.T.T