Về mẹ ăn Tết – Tản văn của Trần Hồng Vân

453

(Vanchuongphuongnam.vn) – Những ngày cuối năm, mọi cuộc trò chuyện của các bà mẹ chỉ xoay quanh chủ đề Tết. Nào là: Chuẩn bị gì Tết chưa? Con có về ăn Tết không?… Vậy đấy, chỉ dăm ba câu hỏi mà khiến lòng mỗi người con lại nao nao nhớ Tết bên mẹ.

Nhà văn Trần Hồng Vân

Đã hơn một lần tôi nghe nhiều người nói rằng: Tết bây giờ không còn được như xưa, chẳng còn thích Tết nữa. Ô hay, Tết vẫn vậy, có gì khác đâu, phải chăng là bây giờ mọi người quá bận rộn, vội vã với cuộc sống hoặc cuộc sống đủ đầy hơn trước nên niềm mong Tết dần một vơi đi?

Thuở bé, tôi mong Tết là có manh áo mới, bữa cơm ngon, tươm tất hơn ngày thường. Sau này, khi trưởng thành, tôi hiểu thêm rằng Tết còn là sự tảo tần của cha, của mẹ. Ngày ấy, để có chuyến về quê thì phải có vài năm tích cóp, dụm dành cho chuyến xe cả gia đình. Để lo được cái Tết tươm tươm một chút cũng mất cả một năm chắt chiu chăm từ con gà, con heo, luống rau, vụ mùa lúa, khoai, đậu… cho đến khóm lá dong, lá chuối. Mọi thứ đều tự tay cha mẹ làm, vậy nên các món ăn ngày Tết luôn là sự mong mỏi với cả lòng háo hức.

Giờ đây, với sự bận rộn của cuộc sống, mọi thứ có thể mua với một động tác click chuột nên Tết có vẻ nhẹ nhàng hơn cho người nội trợ. Tết trở thành thời gian nghỉ ngơi sau chuỗi ngày bận rộn, mọi người thường chọn đi du lịch hay du xuân xa nhà. Trong các bước chân mau mau, chóng chóng ấy, tôi bắt gặp hình ảnh những người cha, người mẹ cặm cụi, tỉ mẩn chuẩn bị từng thức món cho Tết khiến bước chân tôi sững lại, thèm muốn cái không khí Tết đầm ấm bên cha mẹ. Giờ đây, tôi mới hiểu hết ý nghĩa câu nói: “Có cha có mẹ mà về ăn Tết là hạnh phúc nhất rồi”.

Nghe con trai gọi điện nói sẽ về ăn Tết với mẹ, tôi cứ đếm ngược từng ngày mong chờ, cảm xúc lâng lâng, niềm vui cứ vỡ òa ra từng lời nói, nụ cười. Đành rằng, thời buổi công nghệ, hàng ngày vẫn nhìn thấy con qua màn ảnh điện thoại nhưng cảm giác muốn nhìn thấy con bằng da bằng thịt xem dạo này gầy, ốm ra sao, đã chín chắn trưởng thành hơn chưa, nấu cho con một bữa cơm với các món con thích… là thấy hạnh phúc lắm.

Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, mới hiểu câu mẹ hay hỏi mỗi khi Tết về thăm mẹ: “Hôm nay có ở lại với mẹ không?”. Về nhìn mẹ lui cui, bận rộn nấu nướng món này món kia, hương thức ăn thơm ngào ngạt làm bụng tôi luôn đói cồn cào. Rúc vào tóc mẹ hít hà hương thơm quen thuộc, ôm mẹ rồi lăn ra ngủ như đứa trẻ mà an yên. Khi đi xa mới nhận ra mùi hương ấy, vị món ăn ấy chính là Tết theo con trên mọi nẻo đường cuộc sống, làm con luôn ấm lòng khi nhớ về mẹ.

                                                                                      T.H.V