Nhà thơ Vũ Thanh Hoa
Cần bao lâu để quên
cần bao nhiêu lâu để quên
thật sự thờ ơ mỗi khi gặp mặt
dãy tên anh ngủ yên trong điện thoại
không còn thao thức em
thả nhớ vào hỗn độn ngày
giữa thành phố như li cocktail hổ lốn
trộn trong biển người vô trật tự
trần trụi buồn
cần bao nhiêu lâu để quên
một người không cần nhớ
chùm hoa ven đường thong dong hé nụ
nông nổi tưng bừng
cần bao lâu để quên
hoá phù điêu những lần gặp gỡ
trái tim cháy làm tan chảy tượng
anh lạnh lùng làm tan chảy em
Chẳng giấc mơ nào giống nhau đâu anh
chẳng giấc mơ nào giống nhau đâu anh
những chồi non cong thân khao khát
ký ức u mê khu rừng rời rạc
tháng Năm nắng đốt đỏ đèn
anh đến từ một giấc mơ
từ một vì sao không hẹn trước
ga đông nghèn nghẹn
những bùng binh xoay tròn
những đường cong gãy khúc
thành phố tỏ mờ hiện trên bức tường nhập nhoạng
còn ai tỉnh thức với đôi mình
mọi con đường lại về những giấc mơ
dưới mưa con dế nào đứng khóc
không bắt đầu và không kết thúc
chẳng giấc mơ nào giống nhau đâu anh
Cái bóng
em cởi vào đêm hoang cái bóng của mình
người đàn bà soi gương lau phấn
chải những sợi tóc rối sóng thu
đốt riêng một ngọn nến hạ
khói bay
lũ hạt dẻ thức giấc
lọ lem ngơ ngác tìm lại chiếc hài
chiếc hài đã mất
chiếc hài không có thật
mặt đất vằn những vệt chân quen
những ghế đá độc thân hẹn hò nơi công viên tím lặng
ký ức lưu đày
ánh nến mong manh
ám ảnh bốn bức tường lạnh
em bơi về phía mặt trăng khét cháy
sớm mai những chiếc lá ngủ dậy
cái bóng lại về gõ cửa
tìm em
Vẽ em
vẽ em không son phấn
cuộn con mèo ngác ngơ
vẽ em không váy áo
mỏng cơn mưa sững sờ
vẽ thoáng mắt em buồn
cây cúi đầu trầm mặc
vẽ môi em chúm chím
cong vầng trăng sinh đôi
vẽ những ngày chia phôi
tím biếc trời thu lạnh
vẽ em nằm bên cạnh
ngả
nghiêng
ru
bốn mùa
Vũ Thanh Hoa