(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Lê Hưng Tiến sinh năm1981 tại Ninh Thuận, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Anh đã xuất bản 3 tập thơ và hện anh đang giảng dạy tại thành phố Đà Nẵng. Văn chương phương Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ anh đến với bạn đọc.
Nhà thơ Lê Hưng Tiến
Sài Gòn đói tiếng người
Trở lại Sài Gòn
Tôi thèm ăn từng con phố lạ
Ăn mỗi mắt đèn mở sáng
Ăn cả dòng người mỏi bước
Ăn luôn những tầng cao áp thênh thang
Và cũng ăn hết khói bụi của lòng đất nở
Khi bầu trời ăn ngốn những hàng cây dầu rái và các biển hiệu mọc tràn lan
Tôi bắt đầu đói những dòng xe cộ tắc nghẽn thời gian
Tôi gọi từng con tích tắc tích tắc tích tắc tít mắt
Mua về khối suy tư của phố mới xẩm mặt
Tôi ăn hết ngồn ngộn tiếng người sầm uất
Khi bà già và những đứa trẻ rao bán thời đại
Tôi mua những cuốc ngày và cuốc đêm số
Ăn ngập ngụa con đường mở
Ăn ngập ngụa ánh sáng không màu không mùa không vị
Ăn ngập ngụa tâm tưởng
Ăn ngập ngụa cảm xúc vo viên cuội mình
Sài Gòn mỏi bước
Tôi vất vưởng khát
Tôi vất vưởng khát
Tôi vất vưởng khát
Khát những dòng sông bên hông phố hong khốc
Khát nụ cười cỏ trên miền con gái mới
Khát đôi mắt đỏng đảnh mặt người mặt trời
Khát những con chữ gọi í ới mùa xanh mốc
Khát núi tưởng chưa đổ vào dòng người ưu tư
Khát mênh mông không mở tiếng nói cười của nắng vỡ
Và khát yêu thương không chào cánh vẫy thời gian
Tôi bắt đầu lội phố
Dấu chân chim nhạt dần phía trước
Bà già rao bán thời đại
Đánh đổi dòng đời trong mỗi mắt phố
Không bán hết phận người
Những đứa trẻ rao bán thời đại
Đi rệu rã ngày cong đêm
Và đói tiếng người
Sài Gòn đói tiếng người
Bà già đói tiếng người
Những đứa trẻ đói tiếng người
Và tôi cũng đói tiếng người
Những ngày cô đơn lên giá
Những khoảnh rỗng vô hồn
Tôi đốt mỗi bước đi không số
Cô đơn bắt đầu lên giá
Cơm bụi lớn từ quán trọ
Quần áo lớn từ các dịch vụ không số
Ly cà phê sữa cũng lớn từ bão đêm
Con mắt phố thèm giọng nói xe cộ
Động đậy trong ký ức
Giữa tiếng nói sinh viên vẫn thiếu một mình
Tôi loay hoay cho ngày thôi lớn
Chỉ là giả hờ cho đêm nhỏ lại
Nhưng cô đơn vẫn lên giá thị trường
Những ngón tay đau
Chĩa từng ngón tay lên không
Đôi mắt mở lòng
Những họng sương phả vào bình thủy tinh không đáy
Rơi từng ngón tay đau nhìn từ phía trời vụn vặt hồng hồng
Nhiều cái ngả nghiêng
Xiên đầy con mắt những hạt thiền thiền quái quái
Lạ từng ngón tay ám mùa động hưởng
Bay lạc đường biên làm lũ dơi đẻ ngày lạ trên nắng cháy
Trên nắng cháy
Lũ dơi không nhớ mùa động hưởng
Khói bay từ những tiếng súng thơm mùa quê kệch
Cả bầu trời âm ĩ những tiếng nói thinh không
Hơi thở từng ngón tay hờ
Chĩa lên không phẳng lặng mơ hồ
Tiếng nói bất lực
Ai cũng nghĩ đến chiến tranh từ lòng đất mở
Không đau thương
Không tương tàn
Không không khí nở
Nhân loại bắt đầu thở vô cảm trong bình thủy tinh không đáy
Lỗ thủng thơ
Mỗi sớm mai
Tôi đi hái thơ từ sương khuya rụng
Những con chữ sùi bọt mép trời rộng
Dang cả hai tay với
Ý tưởng rơi từ các hệ quy ước đời người
Phá vỡ trật tự của thơ làm đời sống thủng nhiều lỗ cơ thể tầng ôzon
Bao thế kỷ hin hít gió
Luồn khí thơ như hiển vọng từ một tôn giáo mới và mê mẫm
Làm hạn chế sự sống của thơ và hơi thở của nước
Ngày nắng chao nghiêng
Thế giới muốn điêu đứng vì không tìm được lỗ thủng của thơ
Mặc cho không gian thủng nhiều lỗ thủng thời gian và cả hố đen lòng người
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều dài lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều ngang lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ kích cỡ lịch sử
Để thơ không làm vỡ đôi mắt thế giới
Đà Nẵng không thành phố
(Quý tặng thi sĩ Đỗ Thượng Thế)
Đợi những con lắc bùng nổ
Thời gian đến gần ký ức hơn
Thành phố sẽ biết nói trong tiếng thở sâu người
Vòm trời chẳng có mây ngang
Ai đó vẽ nhiều hướng suy tư vòng vèo mắt khói
Thành phố lạ lẫm trong mỗi cái đẹp không mùa
Phố không phố
Phố có lúc thinh không
Mỗi con đường dò dẫm trong ý nghĩ siêu thị nhớ
Trở mình trong lời nói bảo tàng của ai đáu
Song thoại những tầng cao ốc và những chiếc cầu nối thời đại khác
Anh chở con phố mua sắm hết cơ thể những con người mình
Thành phố biết ưu tư hơn
Thành phố biết làm mình thay đổi hơn cái khác biệt thay đổi
Thành phố cũng biết tinh khiết trong hơi thở tở tái của mình
Và thành phố cũng biết phố không thành phố.
Tôi tự hủy tôi
Giữa ồn ào của lặng im
Tôi khuấy mây ngang trong đôi mắt khác
Những bài thơ không biết nói
Hình hài của nhớ
Bánh xe không ăn được thời gian
Con lắc đói mùa ý tưởng
Đôi khi cái chóp nháy
Cháy ngọn đồi từ không gian ảo
Những bài thơ chết vô ý từ quên lãng
Tôi đi tìm chúng
Cất công để phóng sinh
Nhưng mặt trời đã lặn trước đằng Tây
Tôi tự hủy tôi
Tự hủy những bài thơ từ hơi thở mới của đất
Thế giới mở trong cái khác bay bay
Lê Hưng Tiến