Chùm thơ của Hải Hạc Phan

1145

Nối giấc mơ dã quỳ

Anh chẳng từng hứa điều gì
Em vẫn mong anh đưa em về miền đất đỏ
Đứng trên đồi dã quỳ lộng gió
Anh sẽ nói với em nơi đấy quê mình!

Lặng nghe tiếng nhạc rừng trên lá vừa reo
Trên cánh hoa tháng mười vàng như tóc núi
Môi em cười như dã quỳ ấm nắng
Về cao nguyên gửi thương nhớ cho anh!

Có giấc mơ nào trong đời dễ thành
Anh tiếc gì dã quỳ vì mùa sau hoa lại nở
Mong manh tình em mong manh lo sợ
Tình đã hẹn dã quỳ tình ở cả mùa phai

Em đến cao nguyên một sáng tháng mười hai
Anh ở Huế vun hoài hạt lép
Mái nhà dột mưa chứa trái tim anh nghi ngại
Dã quỳ phố hoang đường!

Mưa xuống thấp nghe lời em trầm ngâm
Nhắn cho gió tình yêu không ước hẹn
Kể cho cỏ lòng ta đơn độc
Cũng bởi vì tha thiết tự do

Anh còn lần nào để nắm tay em?
Em còn lần nào hờn dỗi?
Khát khao để sương đời dẫn lối
Giấc mơ dã quỳ em cất dấu trong tim!


Tác giả Hải Hạc Phan.

Đợi và không đợi

Những chiều đợi
ai đó nhắn hỏi thăm
ngăn ngắn
Đôi lời như mình quên người ta từ lâu lắm
Những lúc đợi
tan giờ làm để rời khỏi chiếc ghế
Năm ngày một tuần yên chỗ mơ mộng
được đứng lên đi tìm những đồng hoa
Đợi mùi ngọc lan tỏa hương bên hồ sẽ sẽ níu đôi chân
Ngan ngát trong tim một lời nhớ nhung ai ngỏ
Đợi người ra đi trở về trong bối rối
Ngập ngừng nhận ra tha thiết cuộn lòng thương
Đợi người đàn bà gánh bánh canh quẩy bước
Đôi vai oằn lên
Thả tiếng kẽo kịt thả khói
rít mòn con hẻm buổi chạng vạng
trái mướp già phơi nắng cùng sương
Một nắm xơ khô
cũng chở che trăm hạt giống
Chim sẻ ra đồng gieo thơ xuống bùn
Đợi sân trượt đầy rêu sau ba tháng mưa không đứt
Đợi dứt được cơn vẩn vơ
Rồi thì
Đợi hoài
Chẳng ai hỏi thăm
Chẳng ai mang hoa về trên bàn giấy
Đợi hoài người đi không trở lại
O bánh canh qua phố khác rao hàng
Chú sẻ trốn mình trên đám lá hát tình tang
Đợi đến khi nào
Đứng lên
Phải bước đi thôi
Đi tìm những đồng hoa đang cười ấm!

H.H.P