Mắt thần ẩn sâu trong đáy tự – Thơ La Trung

704

Nhà thơ La Trung

Dấn thân

Một lần tôi gặp được em
Trăm năm sau nữa cũng tìm về nhau
Từ khi rõ mặt công hầu
Đã quen mấy chuyện không đầu không đuôi

Dẫu còn trơ những mặt người
Thì tôi em cứ mỉm cười lặng câm
Câu lục bát nở trong tâm
Đốt lên sưởi ấm mấy lần dại khôn!

Chừ nghe vỡ lẽ mất còn
Mới hay đây đó nước non trật trầy
Quê mình rợp bóng Đông Tây
Lòng sao lại cứ vơi đầy trước sau

Chút tình lắng giữa lòng nhau
Sá chi mưa nắng làm nhàu sắc xuân
Đời còn có chút nghĩa nhân  
Nỗi buồn đâu đó cũng dần vơi đi

Đã bước ngang tầm thị phi
Và nghe rõ nhịp xuân thì gọi tên
Thì thôi cứ nhớ cứ quên
Ơn người sau trước khởi lên niệm lành

Ừ thì một cuộc tử sanh
Lạ chi hư ảo mà hành thân tâm
Cứ đi giữa cuộc phong trần
Cùng bao nhiêu kẻ dấn thân ngõ đời!

 

Dấu ấn Huyền Trân

Tôi trở lại Mỹ Sơn cùng đôi người bạn
tăng
tục
đề huề
hội đủ mùa duyên
lặng nhìn tháp cổ rêu phong
nghe gió hạ ru hời điệu Chế
mưa nắng vô tâm gặm mòn thân Chiêm nữ
thành quách đăm chiêu mấy cuộc thăng trầm!

Thớt đá trần bật sáng lẽ âm dương
phơi đầy khu miếu mạo
mắt thần ẩn sâu trong đáy tự
mà nhân gian khao khát khảo tìm…

Ai lần theo dấu ấn Huyền Trân
vô ý tay phàm vin phế tích
cho vũ khúc Chăm vương sầu nhân thế
lung linh trước ngõ vô thường!

Ai người thấu cảm chuyện trăm năm
có mang mang với nỗi tình Huyền Trân công chúa
thần Siva huyền thoại
cũng se lòng gởi lại diễn từ câm!

 Người chọn kiếp vong thân
đem ngọn gió lành ru hồn dân tộc
mắt biếc gom sầu xa cách
rưng rưng ứa ngấn lệ Trần!

Di chỉ nào lắng đọng dưới ngàn năm
để con cháu Việt – Chăm tròn lẽ sống
nâng niu di sản
nao nao trước lối đăng trình…

Ai dỗ lòng vịn vách trăm năm
thả tứ thơ bay
vỗ về cổ tháp
ru vạn hồn say giấc Mỹ Sơn!