Tranh Lê Sa Long
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Nhận diện Sài Gòn
Cuối cùng, tôi cũng nhận ra Sài Gòn
nơi đất hóa người và người hóa đất
đất sinh nhân và người sinh nghĩa
nghĩa dưỡng nuôi khí phách tâm hồn…
phương Nam, đất trầm tích phù sa
châu thổ tư duy của thuyền bè tấp nập
nơi lịch sử đắp bồi thành Nhà Rồng, Bến Nghé…
Tổ Quốc hiện diện mọi nơi, nhưng nhiều nhất ở tấm lòng…
Sài Gòn bao dung trong đại dịch lòng mình
lấy trái tim làm vũ khí yêu thương
lấy hai tiếng đồng bào làm niềm tin chiến thắng!
Tấm lòng đối với tấm lòng hóa hạt gạo ATM
quán nhỏ không đồng lấy ngọn rau làm thực đơn chống dịch
những đồng tiền tích góp mấy mươi năm phát không cho người về quê cũ
nhân nghĩa có mặt trong từng củ khoai, cốc nước bên đường
trong túi cơm trao bác xe ôm, ủi an cụ già bán vé số, hay hẻm nhà trọ những sinh viên nghèo, người công nhân mất việc…
Tất cả đã viết nên những câu thơ mang ngôn ngữ toàn cầu
những câu thơ thơm năng lượng oxy, tươi nguyên chuỗi tế bào ký ức
Vì thế,
nhân nghĩa là người mẹ đùm bọc những đứa con trong vòng tay cuộc lữ
ấm áp trong từng tĩnh mạch đưa máu về tim…
Hãy mạnh mẽ lên!
(Viết thay một nhà thơ nhiễm Covid-19)
Không bằng sự mãnh liệt
thì yếu đuối tôi, mong manh…
“Tôi ơi, đừng tuyệt vọng!”(*)
cả hành tinh đối diện với trùng trùng sóng dịch vô hình
chôn sống khí quyển
quật ngã bức tường định kiến
Sài Gòn trong tim tôi lặng lẽ
khôi phục nhịp đập suy tư
tìm giải pháp cho cuộc chiến này, sinh tử…
Đó là nỗi căng mình thầm lặng của trí tuệ
và mạch ngầm của sức mạnh chung tay
người người đùm nhau trong lá nhân
nhà nhà hy sinh vì nhau trong bọc nghĩa!
một hạt gạo không đồng, cũng chứa đầy dưỡng chất
một ngọn rau đồng bằng cũng ấm dạ cách ly…
Đêm khẩu trang,
những Thiên thần áo trắng giúp tôi bay lên như cánh chim trời
tôi tập hát ca trong vùng đỏ
khung cảnh có thể héo úa
thời gian có thể cạn vơi
nhưng tình vẫn lên xanh cho hồn tôi vời vợi
Dù cơn khó thở giết chết bao người
sự chiến đấu vẫn không ngưng nghỉ để làm thay đổi thời gian và không gian
trong sức mạnh bất tận của nhịp đập nhân dân
tôi đứng lên và yêu quá những đôi chân con người đi trên mặt đất
yêu những con đường sông nước như yêu mạch máu đất phương Nam đã bơm cho tôi hơi thở…
Hãy mạnh mẽ lên!
Hãy mạnh mẽ lên nào!
—
(*) nhạc Trịnh Công Sơn
Trong tận cùng nỗi đau
Có nhận tro cốt không nhang khói
mới thấm nỗi đau đến tận cùng!
Hôm qua là thành phố ốm
ngày mai sẽ rộn rã bình yên
chỉ Hôm Nay cuộc chiến với tử thần,
những biến thể khốc liệt…
Sài Gòn đứng lên hay là chết?
câu hỏi đau lòng lịch sử những khúc quanh
nếu “Hiền tài là nguyên khí Quốc gia”(*)
thì Nghĩa nhân là suối nguồn dân tộc!
Tổ Quốc đã trao truyền từ thuở mang gươm…
Đất đồng bằng nở vồng ngực bao la
tình người sẻ chia như kinh rạch
nơi nào cũng có nước, nơi nào cũng thấm vị phù sa
ôm ấp chín dòng sông bằng sáu câu vọng cổ
có “lý bình vôi” thì cũng có “lý qua cầu”
Khi trái tim không ngủ yên
những tình nguyện viên lên đường, những bác sĩ quên ăn
kẻ hy sinh tình riêng, người mở lòng tử tế
mẹ chia tay con thơ đi vào vùng dịch
để không ai khóc than, không ai phải chống chọi một mình
Người giàu nhường cơm, kẻ nghèo sẻ áo
lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá rách hơn
đạo lý cha ông nghìn xưa thức dậy
ích kỷ nhỏ nhen đã tiêm vaccine yêu thương độ lượng
kháng thể thứ tha sẽ làm sứ giả tâm hồn…
N.T.N
—
(*) Đông Các đại học sĩ Thân Nhân Trung
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 34)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com