Bàn tay đã vắng bàn tay – Thơ Việt Nga

502

Nhà thơ Việt Nga 

Cố nhân 

Mình là cố nhân của nhau

Chỉ ngần ấy tiếng đủ đau suốt đời

Cố nhân ơi! Cố nhân ơi!

Thu sang phượng đỏ rụng rồi phải không?

Đã qua muôn thác vạn ghềnh

Mà rồi tay trắng chênh vênh thế này

Thương người về gặt đắng cay

Thương ta giông bão rơi đầy lối đi

Đã qua rồi những đam mê

Chỉ còn hai tiếng não nề: cố nhân

Trách gì, hay trách bàn chân

Dại khờ theo hướng phù vân dẫn đường

Đã qua rồi những yêu thương

Chỉ còn xơ xác một phương trời chiều

Đứt dây, mất cả cánh diều

Để cho gió cứ thổi liều ngược sông

Mình là cố nhân phải không?

Để từ độ ấy mùa đông bốn mùa

Nhắc gì chuyện cũ, người xưa

Cố nhân ơi… biết nắng mưa thế nào!

 

Đêm sông Hương

Sông Hương đang chảy về đâu?

Một đêm một Huế rất sâu thế này

Bàn tay đã vắng bàn tay

Mình ta với Huế vơi đầy nhớ thương

Mái nhì da diết mười phương

Kinh thành trầm mặc phố phường xôn xao

Vàng son lộng lẫy nơi nào?

Một sông Hương chảy lao đao một mình

Ngồi nghe lá rụng lặng thinh

Gió lùa từ phía cung đình tàn phai…

 

Lời hẹn dã quỳ

Trả em lời hẹn dã quỳ

Cao nguyên mùa lạnh buồn tê tái buồn

Ảo mờ như nắng trong sương

Sao tôi tin mãi lời thương gió lùa?

Trả em lời hẹn dã quỳ

Mỗi năm nhớ một lần về đơm hoa

Nắng vàng thì đã phôi pha

Làm sao kéo lại ngày xa cho gần?

Trả em lời hứa phù vân

Đường xa tội lắm bàn chân thật thà

Một mình núi, một mình hoa

Một mình giữa chốn người ta dập dìu…

Trả em hết những yêu kiều

Dã quỳ lặng lẽ nói điều giản đơn

Hoa rơi…

đừng tiếc…

đừng hờn

Giữa xanh mắt lá…

vẫn còn nụ tươi!

V.N