Nhà thơ Nguyễn An Bình
Hạt bụi nghiêng mình…
(Một lần ghé nhà lưu niệm Sơn Nam ở Tiền Giang)
Bên bờ kênh Bảo Định
Ông già Nam Bộ
Dừng bước giang hồ
nghiêng mình nhìn dòng nước trầm tư
Lục bình trôi hoài theo năm tháng
Phiến đá ghi dấu tích bài thơ duy nhất
Người từ bên sông Tiền
Xuôi ghe về sông Hậu
Chiếc độc huyền làm bạn
Mang tâm hồn nghĩa khí Lục Vân Tiên thời mở cõi
Nghe hào sảng biết bao nhiêu.
Cuối năm hoa cau rụng
Tiếng cu gáy nhớ một thời xa xứ
Chùm khế vàng tháng chạp
Mùi ngọc lan tỏa ngát hương thơm
Ao súng nhỏ cây dừa nghiêng bóng
Căn nhà gỗ bốn bề gió lộng
Trang bản thảo trên bàn hình như còn viết dở
Máy chữ nằm im không ai gõ
Chiếc đèn dầu hột vịt vẫn tỏa sáng
Cái ché chậu bông viên gạch thẻ
Hình như người đang còn ở đâu đây?
Tờ lịch trên tường mộc đỏ
Ghi một ngày cho dấu bụi thời gian
Chữ nghĩa nhân ai nỡ phụ tình
Kỷ vật nằm yên
Châu về hợp phố
Dòng Bảo Định bốn mùa mưa nắng
Gìn giữ hồn ông già Nam Bộ
Mãi thơm ngát
Hương rừng Cà Mau
“Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê”*
—
*Thơ Sơn Nam
Nhành mai trắng trên lăng Mạc Cửu
Bước chân phiêu bạt ngày về
Ngày qua lăng cũ bốn bề quạnh hiu
Rừng cây đã nhuốm màu chiều
Lá phai thềm đá bao điều tang thương.
Mấy mươi năm dấu đã mòn
Đâu nhành mai trắng biết còn trên lăng
Nắng thời gian bụi thăng trầm
Hương thơm lay động quẩn quanh chân người.
Mùa sen tàn rụng lâu rồi
Hồi chuông cổ tự lặng trôi vô thường
Cành khô giòn rụng ven đường
Mây vờn khói tỏa Bình San* mịt mờ.
Người xa vạn dặm bao giờ
Cheo leo đá dựng rêu hờ hững xanh
Gió rì rào thổi loanh quanh
Đâu hay thế sự bao lần bể dâu.
Đếm từng con dốc thấp cao
Nghe từng hạt bụi rớt vào biển khơi
Chiều buông sắc tím bên trời
Cành mai trắng mộng thương đời đa đoan.
—
*Binh San: ngọn núi ở Hà Tiên, nơi có lăng Mạc Cửu và Phù Dung Cổ Tự
Đêm Vĩnh Thuận nghe em hát vọng cổ
(Tặng cô giáo Hoàng Kim Oanh)
Đêm Vĩnh Thuận nghe em hát bài vọng cổ
Mắt rưng rưng tìm một thuở thanh xuân
Nhớ mái trường nơi cùng trời cuối đất
Gió tạt mưa lùa sao vẫn ngập tình thương.
Đám học trò nghèo áo sờn chân đất
Đường đến trường bùn nhão bệt đôi chân
Em xa xứ mang tình yêu cô giáo trẻ
Ươm chồi non từng thân đước xanh rừng.
Nghe em kể chuyện xưa thời đi dạy
Đất nước mình đâu chẳng phải quê hương
Mười mấy năm nơi đồng chua nước mặn
Không ngớt tiếng cười khi nắng chiều buông.
Từng lớp học trò như chim rời tổ
Bay muôn phương lòng vẫn nhớ nơi này
Có đứa lên ông có cô thành bà ngoại
Gặp lại em rồi vẫn ríu rít niềm vui.
Năm tháng ấy không tiếc mình đánh mất
Mái trường xưa mãi thơm ngát hương tràm
Dòng sông Trẹm giữ tình em xanh mãi
Yêu cuộc đời dù qua tuổi thanh xuân.
Nghe em hát dù chưa tròn bài vọng cổ
Mắt học trò xưa đã ướt mi rồi
Thương cô giáo mấy mươi năm gặp lại
Nặng nghĩa tình ngọt sông nước đầy vơi.
N.A.B