![]()
(Vanchuongphuongnam.vn) – Mưa luôn mang đến cho con người những cảm xúc thật khó diễn tả, vừa có chút mơ màng, hoài niệm lại vừa mang theo nỗi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào đã trôi xa. Tiếng mưa rơi trong thơ của Đoàn Thanh Tâm như một bản nhạc khiến người ta dễ suy tư về quá khứ, tình yêu hoặc những điều chưa trọn vẹn. Với “già rồi” lại là một hơi thở nồng đượm những ký ức của thời xưa cũ, chạm vào lòng người đọc với những trăn trở bồi hồi. Văn chương Phương Nam xin giới thiệu chùm thơ Đoàn Thanh Tâm – Gió mưa đến vội.

Ảnh minh họa. Nguồn internet
CƠN MƯA ĐEO BÁM
Cơn mưa đi ngang chiều muộn
Bóng ai ngã nghiêng
Cơn mưa đi ngang câu chuyện
Dáng ai ưu phiền…
Ướt sũng cả giấc mơ dài
Ướt luôn mấy lời đường mật
Ướt trong nỗi niềm chất ngất
Ướt trong con mắt bâng khuâng…
Mấy mùa mưa lận đận
Tìm khô ráo qua cơn chen lấn giữa màn mây
Những khoảng trống đơn côi khó thể lấp đầy
Cuộc bon chen yêu giận…
Âm u
Mịt mù
Ảm đạm
Cơn mưa thê thảm
Lướt qua dòng đời đeo bám đến tàn đông…
GIÀ RỒI
Hãy là con chim nhỏ
Trời xa bỗng hóa gần
Hãy là bông hoa thắm
Hương nối đời trăm năm…
Hãy là ánh trăng rằm
Soi góc trời thầm lặng
Hãy là một tia nắng
Sưởi lạnh lùng tan đi.
Ta không là chim nhỏ
Cũng chẳng phải hương hoa
Không là ánh trăng tỏ
Tia nắng cũng nhạt nhòa…
Thu mình vào góc nhỏ
Ngắm chính ta đơn côi
Đôi môi không còn đỏ
Tâm trí cũng già rồi…
GIÓ MƯA ĐẾN VỘI
Gió thổi bạt những tán cây rũ rượi chờ đông
Chờ chính những cái âm u chất chồng cảm xúc
Chờ dẫu biết tàn phai, muỗng rục
Vẫn chờ…
Con đường vẫn thế, cứ chòng chành uể oải quanh co
Như cuộc đời ta lòng vòng mỏi mệt
Như tấm thân này lê lết…
…qua những tàn đông…
Cuộc sống hư không
Mong manh giữa dòng trôi nỗi
Những gió mưa đến vội
Điệp trùng…
Đoàn Thanh Tâm













