Lê Thanh Hùng và chùm thơ Đà lạt, một ngày em trở lại

26

Ảnh minh họa. Nguồn internet

 

Cảm nhận Phan Thiết

 

Thuyền tôi đi, dãi dầu bao sông biển

Đưa con sóng xa về vỗ quanh thuyền

Bến sông lạ, chiều nay mưa biển động

Cô gái nào xăn tay áo làm duyên

 

Bến cá trong mưa ồn ào tất bật

Con nước ròng trôi dạt mái xuồng đưa

Em gánh cá, mưa choàng tay vuốt mặt

Trên bờ kè, mưa quặn hạt nhặt thưa

 

Cơn giông tạnh, phố lên đèn tươi mát

Bao lứa đôi, nghiêng bóng xuống dòng sông

Một khoảnh khắc, cho tình yêu ca hát

Biển ru êm, dào dạt cuốn say nồng

 

Bến sông thở, nhịp đời trôi phẳng lặng

Phố biển trẻ trung trong những tiếng cười

Ai hát đó, trên sông chiều sâu lắng

Tiếng gọi mời, cô xuồng quán môi tươi

 

Con nước lớn, lên dần từ phía cửa

Bao trăng sao trôi dạt cả về đây

Lời giã bạn, nào chúc nhau ly nữa

Cái bắt tay, nghiêng ngã bến sông này

 

Rời bến sông tránh cơn giông nước lớn

Sao thấy lòng đang đậu lại đâu đây

Nhìn cô gái làm duyên, xăn tay áo

Cả hồn tôi rớt lại, một chiều say …         

 

Người trở về

 

Ngày trở về tóc đã hoa râm

Ướp mặt vào cỏ non tươi mới

May là vẫn còn đây, chỗ đợi

Tiếng chim sâu, lích chích thì thầm

                     *

Vẫn còn nguyên một thoáng xa xăm

Dáng nhỏ trên đồng sâu quạnh quẻ

Cánh đậu biếc bên bờ rung nhẹ

Sáo gọi bầy, vọng đổ vang âm

                    *

Người đã đi và cũng trở về

Ngoài xa vắng, lạc loài kỷ niệm

Chuyện hồi đó còn gì giấu diếm

Một quãng đời vụng dại đam mê

                    *

Con đường này của một ngày xưa

Cỏ vẫn non tơ, sao lạ lẫm

Điều gì đó ẩn mờ sâu đậm

Cũng nơi này, năm đó chiều mưa

                    *

Gió vô tình thổi rối ưu tư

Mõi mắt ngóng đường xa đăm đắm

Bóng nắng đổ chiều nghiêng chầm chậm

Ngõ hẹp cong, lóng ngóng chần chừ …

 

 Đà Lạt – một ngày em trở lại

 

Em một mình, từng bước lơ ngơ

Con phố hẹp, đường cong nông nổi

Em bước vội khoảng mờ sáng tối

Cánh cổng nhà ai, cứ khép hờ

                   *

Bỏ nơi đây từ buổi xa người

Nay trở lại, ngày xưa trở lại

Nụ quỳnh hoa và thời con gái

Của một đêm nào, tỏa ngát hương …

                   *

Vạt nắng chiều vàng tắt sau lưng

Phố nhập nhoạng, đèn đường chưa mở

Chùm hoa giấy, sắc hoa màu nhớ

Khẽ rưng rưng cuốn quýt xây chừng

                   *

Cơn gió chiều buốt lạnh đơn côi

Khúc cua này, bao lần ngoái lại

Hoa và lá đương mùa, vương vãi

Trái tim non, rối nhịp liên hồi …

                  *

Phố núi quanh co, nét thân quen

Còn nguyên đó, con đường năm cũ

Quánh đặc một không gian ngưng tụ

Chợt bừng lên, giăng giăng ánh đèn

 

Loay hoay trước những ước mơ dang dở

 

Ta như đứa trẻ cứ vặn mình, không chịu lớn

Trong hành trình thực hiện đam mê

Theo cơn lốc làm giàu lởn vởn

Hoang mang trôi rần rật tứ bề

Kể cũng có lúc hoài nghi những điều tốt đẹp

Khi lắng nghe vô số những lời khuyên

Để lẫn lộn cả quá trình tư duy kép

Ngã nghiêng rơi trên kỳ vọng hão huyền

                        *

Cách kiếm tiền nào, sao cũng thấp thoáng con đường vay nợ

Có sáng tạo hay bắt chước kiểu gì, cũng cuống quýt lần khân

Bao ước mơ, đã năm, mười dang dở

Trong cõi nhân gian, vạn vật cứ xoay vần

Nhưng cái gì đã thừa, thì sẽ lố

Thôi, thì cứ sống chân thật chính mình

Dẫu có buồn hiu, nhưng còn biết thế nào là xấu hổ

Vẫn yên lòng, lóng lánh một niềm tin

                        *

Dù trong quá khứ đã trộn lẫn sự thật và những điều dối trá

Không biết đời nào là đời thường, cứ loay hoay ngồi tính toán chi li

Lao xao sống những tháng năm buông thả

Luẩn quẩn loanh quanh đến mức tạo ra sức ỳ

Chợt rảnh rỗi một chiều ngồi ngoảnh lại

Nuối tiếc gì, điều hoang phí đã chìm trôi

Như miết mỏng những lời phiếm ái

Đứng lên đi trong muôn nẻo dặm bồi …      

L.T.H