Phan Thành Đạt và chùm thơ Trầm tích thời gian

Loading

(Vanchuongphuongnam.vn) – Bằng những lời thơ đậm chất trữ tình, sâu lắng, thơ Phan Thành Đạt mang cái đẹp của ngôn ngữ chắt lọc, giàu mỹ cảm, nhẹ và rung động như tiếng thở giữa tĩnh lặng. Là nét thấm đẫm tự tình của một tâm hồn đủ trưởng thành trong “Lặng”. Văn chương Phương Nam xin giới thiệu chùm thơ Phan Thành Đạt – Trầm tích thời gian.

Tác giả Phan Thành Đạt

 

Trầm tích thời gian

 

Anh không lau bụi nữa.

Cứ để nó ở đó

trên góc màn hình tivi

trên tấm hình cũ kỹ

trên bìa cuốn sách mình đang đọc dở dang.

 

Bụi là trầm tích của thời gian

là những hạt vi mô từ vũ trụ lạc lối

là kết tủa của không gian khi mất tập trung một khắc

là lời chưa thốt ra đã hóa hữu hình.

Đừng lau nó đi

vì mỗi lần phủi sạch

đồng nghĩa em quên đi một góc ký ức.

 

Tối nay anh sẽ bật đèn

nhìn những hạt bụi lấp lánh trong đêm

như một dải ngân hà thu nhỏ

Anh sẽ thở thật khe khẽ

để không làm phiền chúng.

Anh và bụi

cùng nhau trong căn phòng này

chờ đợi gì đây.

 

 Đồng hồ

 

Đồng hồ quê tôi

không có kim quay

nhưng chưa bao giờ

tôi sai giờ giấc

 

Khi lá ổi trước sân

ngưng đọng trong nắng gắt

là khi đất trời hít vào một hơi thật dài

để chợp mắt ban trưa

 

Khi bóng dừa lười biếng

vun vai dài trên nền gạch trước sân

là chiều đã buông vòng tay

xuống những ngọn cỏ

 

Khi tiếng mẹ sau bếp vọng ra

gọi con vô để ăn cơm

thì mặt trời cũng vội vã

trốn mình sau vạt tre

 

Khi tiếng muỗi

ve vãn trong màn đêm

là trời đất chìm vào giấc ngủ

đem cho tôi những giấc chiêm bao

 

Thời gian ở đây

là hơi thở của đất trời

là nhịp sống của vạn vật

là ký ức đong đầy

trong từng khoảnh khắc.

 

Lặng

 

Hai đứa mình

không biết nói gì đây

khi sự im lặng đã chiếm hữu không gian

lặng là một thể chất có thể cân, có thể đo

nặng trĩu đè lên hơi thở của nhau

trên ghế salon cũ.

 

Lặng không phải là khoảng trống

mà là nơi những gì sắp sửa nói

thì hai ta đã thấu hiểu

khi vũ trụ được sinh ra từ hai con mắt nhìn nhau

khi mọi vì sao đều mệt mỏi và ngừng xoay.

 

Đừng phá vỡ sự tĩnh lặng này

bởi mỗi tiếng động vô tình

đều sẽ trở thành một tác động

trên tấm kính trong suốt của sự kết nối hai ta

Hãy để ta ngồi đây

nhường chỗ cho lặng

để tình yêu lớn lên

từ những gì chưa được nói thành lời.

  

Lấp lánh những ký ức

 

Anh không vứt đi chiếc ly sứ vỡ đâu

cầm mảnh vỡ trên tay anh thấy cả

một dải lịch sử

những vết nứt không phải là sự chia ly

nhưng sẽ trở thành bản đồ

của những lần va chạm

và giận dỗi vu vơ

 

Anh sẽ dùng vàng sơn mài

để gắn chúng lại

để những vết thương thành hoa văn rực rỡ

để mỗi lần nâng ly

anh không chỉ thấy riêng dòng nước

mà còn thấy dòng chảy của thời gian

và của sự tha thứ sau những lỗi lầm

 

 Thế giới trong ngăn bàn

 

Kéo ngăn bàn ra lại là nó

lá thư cũ

mép giấy đã ố vàng theo thời gian

anh chưa bao giờ đọc nó nhưng anh biết

nó chứa đựng cả một châu lục

của tình yêu từ tận đáy lòng em

 

Trên trang giấy

những dòng chữ là con sông uốn lượn

nếp gấp nơi góc là dãy núi đã cũ

vệt mực lúc vội vàng là một biển cả mênh mông

và dấu chấm cuối câu là một hòn đảo cô độc

 

Đó là một thế giới không người ở

chỉ có em và anh

mãi mãi ở trong đó

Đừng gửi nó đi, em nhé!

để nó mãi là một địa hình bất tận

nơi tình yêu được bảo tồn

trong hình hài của tiềm năng.

Phan Thành Đạt