Rừng trong lòng tay – Chùm thơ Nguyễn Đăng Khương

Loading

(Vanchuongphuongnam.vn) – rừng là một motif giàu sức gợi tả, mang nhiều tầng nghĩa và cảm xúc khác nhau. Với sắc thái của tĩnh lặng, u buồn, là nơi để nhân vật trữ tình gửi gắm tâm sự. Thơ Nguyễn Đăng Khương nhiều ngữ nghĩa, vừa lắng sâu nội tâm, vừa bồng bềnh của những hoài vọng bộn bề về triết lý nhân sinh. Lối gieo vần và rơi chữ là một nét chấm phá độc đáo trong thơ tác giả. Văn chương Phương Nam xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Đăng Khương.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

 

Trung du

 

Đồi cọ trôi đi

chiếc quạt in vân màu hoài niệm

che nghiêng chiều

dấu mặt trời cũ kỹ bên hiên

dòng sông thao thiết sợi chỉ bạc

buộc ký ức vào triền đê lặng

 

Giọng à ơi hùng thiêng

lời ru nghìn năm từ thác nước

đá biết bay

ngôi nhà tranh mọc rễ vào tiềm thức

mùa gơm hương xoắn ốc tỏa lan

cỏ may kéo thời gian ngõ vắng

 

Đất buồn màu tím mật

sương trung du bật khóc lá trà non

núi nghiêng dỗ giấc mơ tôi

vạt mây trắng ngủ vùi than lạnh

 

Hơi thở tôi

vị đất sét còn vương

áo nâu sồng thương nhớ

dế mèn vỡ giọng

đếm mùa lữ thứ vương mưa

 

Tôi thấy những chú bé của ngàn năm

ngồi trên lưng trâu nghe gió kể đường đi huyền bí

như con đò rời bến

lửng lơ trôi mải miết ruộng bậc thang.

 

Giao Thừa

 

Trước cuộc chuyển giao đất trời nín thở

thưa thớt thanh âm len vào ký ức

bầu trời quánh đặc

tôi ngồi dưới chòm sao quen thuộc

đưa tay mở ngưỡng cửa vô hình

 

Nhang trầm

bánh tết

đang sôi

giao hoài niệm căng đầy lồng ngực

không gian cuộn phim siêu tốc

vấp ngã nụ cười nước mắt

được mất hơn thua giăng mắc góp gom

 

Chấp bàn tay lời nguyền ấm áp

bao reo hò rực sáng pháo hoa

mong ngòi bút còn vẹn nguyên dũng khí

mở ra trang mới tinh khôi

 

Yêu thương thời khắc vừa điểm

mừng tôi còn hiện hữu dưới chòm sao.

 

Cảm thức

Không giờ chiếc đồng hồ quả lắc trong ký ức không điểm chuông

nó căm nín rồi như tan vỡ thành hàng ngàn mảnh kim loại im lìm dưới thảm nhung thời gian

mỗi mảnh vụn là một ngày đã chết, ánh lên màu hổ phách của tiếc nuối vàng son

Bên ngoài sương khói lờ mờ hư vô ảo giác, những cành đào đang nở hoa ngược cánh hoa đỏ thắm không bung ra đón xuân, mà thu mình lại, cuộn tròn vào trong nụ, như những bí mật không lời được cất giấu vĩnh viễn tôi thấy rõ mồn một bóng người năm cũ đang run rẩy co lại trên bậc thềm băng giá, cố níu lấy một tia sáng cuối cùng của pháo hoa hóa thành những con cá bơi ngược dòng trên bầu trời đen, không nổ, chỉ lặng lẽ tan ra thành bụi kim tuyến lấp lánh

 Cảm thức giao thừa một quả trứng pha lê nằm im lìm trong lòng bàn tay tôi nghe tiếng bước chân của tương lai đang đi giày thủy tinh trên một hành lang vô tận. mỗi bước đều tạo ra những vệt rạn nứt tuyệt đẹp trên lớp vỏ mong manh  tôi sợ hãi nhưng không dám buông tay giây phút kim đồng hồ chạm nhau, không có tiếng reo hò, chỉ có tiếng những giọt nước mắt vô hình rơi tõm vào hố sâu vũ trụ, tạo ra những vòng sóng tĩnh lặng khuếch tán vào vô tận

Tôi mở cửa đón lấy không phải là không khí lạnh mà là một dòng sông cuộn chảy ngược lên trời trong dòng sông đó những khuôn mặt thân yêu đang lấp lánh như những vì sao băng màu xanh lục lướt qua họ không nói gì chỉ cười một nụ cười không thể nắm bắt biết mình phải nhặt lấy chiếc chìa khóa làm bằng mây mà họ đã đánh rơi, để mở ra căn phòng không-thời-gian nơi mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, hoặc kết thúc.

Năm mới đang đến nó đã ở đây trong hình bóng một con chim hải âu trắng muốt đậu trên vai tôi nhưng cánh của nó bị thời gian mài sắc bén như lưỡi dao nó thì thầm bằng ngôn ngữ của lặng im – hãy đốt cháy những giấc mơ cũ để thắp sáng ngày mai một vòng xoắn ốc vô tận và chúng ta là những nhà du hành lạc lối mang theo ánh nến.

Thao thức mùa xa

 

Móng tay buồn của trăng buông lả

vách đêm lấp lánh vàng ký ức

sao thôi đếm những xa xôi

tiếng thở dài tuôn ra sương mộng

 

Giấc ngủ cũ neo mình nơi bến cũ

reo vang từ suối nguồn lý tưởng

nhăn nheo bản đồ năm tháng

nếp hằn một đóa hoa gieo

 

Bóng thời gian ngồi đấy

chiếc gương cười trong suốt pha lê

ngón tay vuốt ngược dòng ký ức

như ngọc châu tuột rơi khô khốc

 

Mình còn vầng trăng treo ngoài cửa

đi hết mê cung thế nhân

bao ngả rẽ ánh sáng

 

Phố xá dát kim cương tinh khiết.

giao hưởng mới

pháo hoa thưở nào miên viễn

 

Ước mơ xưa hóa cánh phượng hoàng

sinh sôi mầm mọc lên trong nắng gió.

Rừng trong lòng tay

Trong lòng tay một khoảng trời an ủi

năm ngón gầy ôm trọn lấy niềm tin

không phải đại ngàn trùng điệp vạn niên

đây là mầm sống hứa hẹn ngày mới

một hạt bụi chứa bao điều vời vợi

một hạt mầm ẩn chứa cả Trường Sơn

đất ẩm êm như một lời nguyện thề còn

rêu xanh biếc tựa nhung gấm bạc

nhánh lan rừng vương vấn hồn thao thức

lá kim châm nhỏ bé chẳng hề nao

thở khẽ thôi nghe mạch sống chảy trào

cả vũ trụ đã co mình thu lại

rừng trong tay là tâm hồn còn mãi

là hơi ấm con người che chở bao dung

 

Tôi nhìn em, khu rừng ảo ảnh

nơi hồi sinh những kỷ niệm xa xôi

có tiếng suối gọi khản giọng ngàn đời

tràn kẽ tay tuôn trào dòng nước mát

có ánh nắng lọt qua từng phiến lá

tạo nên muôn vần điệu của ánh dương

và tiếng chim dù không thể cất vang

nhưng ngân nga trong thinh không sâu thẳm

là chiếc lá rơi nghiêng chiều lịm tắt

là cành khô mục nát hóa phù sa

là gió lùa qua những tán thông già

giao hưởng của huyền thoại

tôi đưa mắt như lạc vào cõi khác

thấy tiểu sơn hà ẩn hiện vô biên

từng sợi rễ đan vào nhau triền miên

nắm giữ lấy sự trường tồn, vĩnh cửu

 

Rừng trong tay không chỉ là chiêm ngưỡng

mà là lời thỉnh cầu về dưỡng nuôi

đừng vô tình  đừng lãng quê người hỡi

mỗi ngón tay là bức tường bảo vệ

này giọt sương xin em đừng để khô cạn

này hơi thở xin chớ nhiễm bụi trần

vì đây là nơi thiên nhiên giao thân

giữa con người và đất mẹ

nếu ta buông bàn tay không giữ lại

rừng sẽ tan bay biến giữa hư vô

chỉ còn trochỉ còn lại ngẩn ngơ

mất đi rồi một miền xanh rượi mát

hãy nâng niu như nâng niu số phận

giữ cho em được xanh mãi không ngừng

bởi lẽ rừng dù bé nhỏ vô chừng

Vẫn là trái tim nuôi dưỡng nhân loại

và cuối cùng rừng không còn ở đấy

mà ngự trị trong tâm tưởng mỗi người

rừng trong tay nay đã hóa thành lời

lời nhắc nhở về tình yêu trách nhiệm

màu xanh biếc thấm vào trong máu thịt

hương đất lành làm dịu nỗi ưu tư

dù phố thị dù xa cách ngàn trùng

rừng vẫn sống trong niềm mơ khát vọng

giữ rừng xanh chính là hy vọng

giữ cho đời những tinh khiết đầu tiên

ta gieo mầm từ ký ức thẳm sâu

để rừng lớn vượt qua ngoài giới hạn

rừng trong tay nay đã thành bản nhãn

nghĩa là yêu là bảo tồn sẻ chia

là di sản ta gửi lại

thế hệ sau một màu xanh bất tận

 

Không tự vấn ngón tay ta nắm lại

chớp mắt sướng vui day dẳng khổ đau

giao thoa đêm trước với bình minh

khoảnh khắc các ngón tay ta nắm lại.

 

Sống

 

Chúng ta lớn lên từ một cổng chờ

cổng không làm bằng cánh cửa

mà bằng tiếng khóc đầu tiên nén lại

không cần chìa khóa, không mật mã

chỉ cần một nhịp tim run rẩy

là ta đã thấy ánh dương tràn vào

ánh dương làm bằng thực tại xô bồ

bằng những tờ giấy bạc và phán xét

mỗi người đều mang theo hành trang rỗng

nhưng phải nhanh chóng đắp lên mình

mũ miện danh vọng hay chiếc áo vô hình

đường đi không san phẳng

đường đi là những lần chọn lựa đầy máu và nước mắt

 

Lớp người nối nhau đổ vào cao tốc

hhư một dòng nước xiết không điểm dừng

họ học cách chạy thật nhanh

chân không còn cảm nhận được đất mẹ

họ học cách quên đi khởi thuỷ

quên đi cái tên thuở còn thanh sạch

trên bàn cân xã hội, Họ cân đo mối quan hệ và số dư

mỗi nụ cười là một phép tính

mỗi nỗi buồn phải được che lấp cẩn thận

họ được cấp một card visit

chứa con số quyền lực dài hơn cả đời người

tên thật bị đẩy vào một xó xỉnh tối

nơi chỉ còn bản thân mới dám gọi

Trong đám đông, có kẻ vẹn nguyên sức mạnh

mang vết sẹo của thành công thô bạo

có kẻ tan vỡ mộng ban sơ

chỉ còn là một khối lo âu biết thở

cái còn lại sau những va đập trần gian

là sự dị dạng của linh hồn bị bóp méo

họ tìm nhau trong những buổi tiệc giả nhân

vẫn khao khát trao đổi password

vẫn hỏi thăm kế hoạch tương lai và vị trí mới

họ cười, họ gật gù, họ làm tròn vai kịch

cái tôi kiêu hãnh diễn tuồng không ngơi nghỉ

phía sau lưng, chiếc bóng thật cụt lủn và im lặng

 

Người gác cổng đầu tiên đứng đó nhìn xem

người đó có thể là lương tri hoặc kẻ soi đường

nghìn năm nay, ông chỉ mỉm cười:

“người chưa thấy một lần sáp nhập là quá đủ rồi sao?

 còn lúc này, người có thích giữ lấy tất cả những gì, để được cái gì?

và cái chính là người tìm đâu ra chiếc cổng an nhiên

nếu người cứ mãi sống ngược với chính mình?”.

Nguyễn Đăng Khương