Ảnh: Internet
KAO SƠN
Nhân dân
Tôi đã từng đặt chân đến nhiều khu phố, đi trên nhiều con đường
Đã đến với những quảng trường và đã gặp ở đó rất nhiều những bức tượng
Có rất nhiều bức tượng được đặt tên và có rất nhiều cái tên được khắc cùng với những bức tượng:
Những thủ lĩnh, những siêu nhân, những vua chúa, những anh hùng chiến trận…
Nhưng không thấy có bức tượng nào mang dòng khắc hai chữ: NHÂN DÂN
Chiều bên bến Bach Đằng
Con sóng vẽ hình thành phố: Lung linh – Vạm vỡ – Trầm mặc – Oai nghiêm
Trên cầu Sài Gòn một vài đoàn xe chậm rãi lăn không trống rung cờ mở.
Chỉ bên xe dòng chữ vàng “Đón dân hồi hương” nổi bật trên nền vải đỏ rực như lửa
Dân là thế
Bình thường họ lặng lẽ tản ra trong bao nỗi mưu sinh của cuộc sống
Nhỏ như bụi – Xác xơ như cỏ
Những vết nứt trên nền ruộng hạn Báo hiệu mùa lũ dâng
Sài Gòn 300 năm
300 năm Sài Gòn đã bao lần đối mặt những thử thách sinh tử
Đã bao lần đứng trước những hoang tàn, đổ vỡ
Nhưng bằng bàn tay của Nhân dân – Tất cả lại hồi sinh
Người Hiệp sỹ với khuôn mặt buồn cương nghị mang tên NHÂN DÂN
Lòng bao dung ẩn dưới vẻ ngoài bất cần và cam chịu
Như thiên thần với thanh gươm trừng phạt,
Người mệt mỏi trèo lên lưng con ngựa già, mệt mỏi thúc nó đứng dậy
Bụi lịch sử tả tơi rơi trong ánh chiều vàng
Cách mạng là của nhân dân.
Dân như sóng lừng như bão tố
Dưới bàn tay của nhân dân, tất cả sẽ biến mất: những mục nát, những toan tính bá vương, hay những mưu đồ bẩn thỉu
Và rồi khi cách mạng thành công
Họ lại biến thành lặng im. Thành cát bụi. Thành cỏ
Bên bến Bạch Đằng chiều nay dòng sông Sài Gòn vẫn thì thầm sóng vỗ
Thì thầm bài ca HI VỌNG
Thì thầm bài ca NHÂN DÂN.
Em đi bụi với tôi không?
Em đi bui với tôi không?
Sài Gòn ngõ ngách bịt bùng… người ơi
Mà bao nhiêu những khóc cười
Mà bao nhiêu những phận người ẩn trong
Bác xích lô, chị hàng rong
Nhỏ con vé số lượn vòng kéo quân
Má già tóc phủ bụi trần
Mắt mờ ngồi dõi trầm luân phận người
Bịt bùng là bịt bùng ơi
Hé ra một chút cho tôi vào cùng
Rồi đây giấy trắng mực hồng
Tôi long đong chữ, tôi long đong người
Câu thơ ai thả lên trời
Cho xin ké chút bụi đời… chốn hoang.
ĐẶNG THANH BÌNH
Nợ chữ thương
Những ngày Sài Gòn giông bão
Phố phường lận đận lao đao
Thấy mình dường như mắc nợ
Cuộc đời này một chữ thương
Nợ em tiếng khóc mồ côi
Ngằn ngặt bú tay, khát sữa
Đại dịch cướp mẹ em đi
Cha thì vào trại cách ly
Nợ chị đôi vai tần tảo
Đa đoan cuộn hết vào lòng
Đắng cay giấu trong đáy mắt
Một mình đối diện… mênh mông
Nợ anh mong manh nhịp thở
Giành giật nơi cửa tử thần
Mẹ già ngóng con- mắt đỏ
Vầng trăng úp ngược ly tan
Nợ áo cơm từng con hẻm nhỏ
Bơ vơ nắng sớm chiều sương
Nợ bút nghiên nửa đời dang dở
Trả hoài chưa hết chữ THƯƠNG
9.2021
Không đề
Đêm hạ huyền
Sài Gòn không trăng không sao
lấp loáng trên cao
những ô cửa sáng đèn
nặng oằn
Như giọt giọt nước mắt
mồ côi
Chảy ngược lên trời
Những giọt nước mắt mồ côi
Lưu lạc tìm về
sáng bừng từng ô cửa
Như thể
Xua tan bóng tối
Dẫu đất trời
bày trận phong ba
những giọt nước mắt mồ côi
Đẹp tựa trăng rằm
Ngàn năm
sáng mãi
9.2021
Sài Gòn những ngày rất lạ
Sài Gòn những ngày này thật lạ
Nắng vẫn trong, mây vẫn thắm trên đầu
Ngã tư, ngã năm đèn vẫn xanh vẫn đỏ
Ngơ ngác ngóng chờ
những dòng người tất bật
ngược xuôi giờ tan sở
Sài Gòn những ngày này thật nhớ
giọng ca Chế Linh nhừa nhựa
phát ra từ loa kẹo kéo cũ mèm
tô bún Huế cay xè
từ bà hàng rong có đứa con khuyết tật
nằm sâu trong con hẻm nhỏ
cùng ngập nước, khói bụi, kẹt xe
Sài Gòn những ngày này thật lặng lẽ
Dãy phố dài cúi mặt rối bời
nhớ những bước chân tha hương vội vã
hàng me buồn xếp tàn lá chơi vơi
nhớ ghế đá công viên những chiều hò hẹn
quán cóc vỉa hè
nhớ ồn ào hỉ hả
Giọng Bắc, giọng Trung, giọng Nam
hòa nhau bên ly cafe sữa đá
cùng mưa nắng Sài Gòn
Sài Gòn những ngày này thật ấm
Những vòng tay nối rộng những vòng tay
Dẫu khó khăn vai áo chẳng lành
Vẫn sớt chia nhau từng bó rau, củ khoai, ký gạo
Một tiếng hụ còi chỉ vụt ngang đầu ngõ
cũng khiến Sài gòn quặn đau
Lắng nghe từng nhịp thở
những phận người
chênh chao.
TỰ HÀN
Hẹn con sinh nhật mùa sau
sinh nhật này ba không về đâu con
khu hồi sức chiều nay trở gió
hoàng hôn lặng vào ba nỗi buồn thăm thẳm
ly cà phê không đường
môi đắng nghẹn, con ơi!
ba muốn nhặt cầu vồng
muốn hái mặt trời
muốn tặng cho con những vì sao đẹp nhất
nhưng con ơi: Sự thật
bạn bè, đồng nghiệp tuyến đầu đang lặng lẽ hi sinh.
quà sinh nhật cho con là bài hát trong tim
là tiếng thạch sùng tắc lưỡi
là tiếng thở dài lo lắng cho ba của con, mẹ và em chia nhau trăn trở
ba cấp cứu bao người có cứu nỗi buồn con!
sinh nhật này ba không về đâu con
cũng không bánh, không hoa
còn niềm tin thay nến
còn tình thương cháy bỏng
còn mồ hôi thay nụ cười khi người bệnh thoát nguy
giờ này con buồn phải không
trời lại mưa, đèn vàng, phố vắng
không bạn, không bà nội, không dì Lan, không em Gold
chỉ còn đêm thinh lặng
tiếng chó sủa ma làm con giật mình hay tại lá rơi
con yêu ơi, ngoan!
ba gửi nến mặt trời
gửi râu tôm mẹ nấu canh bầu bí
gửi tâm y nơi tuyến đầu chống dịch
hẹn sinh nhật mùa sau ba về
nhà mình cùng thắp nến lung linh!
Tưởng niệm
(Tưởng niệm đồng đội tôi – bác sỹ Trịnh Hữu Nhẫn đã hi sinh nơi tuyến đầu)
Tôi chưa kịp về anh đã theo mây
những đám mây quặn thắt
những đám mây ngơ ngác
những đám mây thép gai cào cắt
Sài Gòn mưa trong lòng âm âm
Thế hệ tôi sinh ra sau chiến tranh
mất mát đau thương chiều dài tưởng niệm
nghe giặc giã như mặt trời đã lặn
ngờ đâu chiều nay mưa chín trời
lửa thiêu nỗi buồn tím ngắt quê hương
Anh ơi! ống nghe còn đây, áo blouse còn đây và cả hũ tro còn đây
sao anh chưa kịp nói một lời với mẹ, với vợ, với con đã theo loài mây trắng
Tim tôi như vỡ tan
nỗi đau thấm từng phế nang
từng thớ cơ
từng hồng cầu
từng nơ-ron
từng mao quản
ai chỉ cho tôi ụ đất nào ghi bia mộ tên anh
Tôi muốn ôm mưa pha hoàng hôn Bến Thành thật xanh
tôi muốn ôm mưa hòa tiếng chuông Nhà thờ Đức Bà thở dài ngằn ngặn
tôi muốn ôm mưa ngồi nghe đất khóc
Anh ơi!
Mai này tổ quốc ghi tên anh
mai này Sài Gòn nhớ về anh
người liệt sỹ trong thời bình có xác có thân mà không được về đất mẹ
người anh hùng áo trắng
xin thắp nén nhang lòng bái vọng tâm y.
Có thể
(Vu Lan 2021)
Có thể tháng bảy này không cài được bông hoa
Khi mọi người bắt đầu nghĩ về loài sen trắng
Ngọn lửa thiêu âm âm chưa bao giờ thôi cháy
Thời bây giờ ai động lòng trắc ẩn
Nên tự cảm một mình giữa phòng trắng cô đơn
Có thể tháng bảy này phải học cách lãng quên
Để bình tĩnh chờ những gì đơn giản nhất
Khi dịch bệnh bủa vây với nỗi lo còn mất
Tự đốt lên cho mình ngọn lửa niềm tin
Có thể tháng bảy này chẳng làm lễ Vu Lan
Ơn nghĩa mẹ cha núi cao biển rộng
Con như phận sóng sinh ra mang trong mình lận đận
Thì nợ cuộc đời, nợ ân tình hãy tha thứ cho nhau
Có thể
Có thể
Có thể mai này chẳng gặp nữa đâu
Thì xin
Thì xin
Thì xin đừng nhớ nhau như một loài sen trắng
Cũng đừng nhớ đến nhau bằng tâm kinh nhật tụng
Hãy để mình đến rồi đi từng đợt sóng muôn trùng
Tháng bảy chạm mặt người rưng rức niềm tin
Lời di ngôn chưa cạn môi đã vỡ
Có thể tin được không
Có thể tin được không
Rằng ta với đời vẫn còn nặng nợ
Đốt lửa mặt trời ta đi tìm nhau.
2021
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 47)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com