Nhà thơ La Trung
Nở sáng
Gót quê lạc vào xứ thị
phương ngữ làng lắng giữa đời trôi
nước gởi lòng mây
người quên chốn cũ
hương đồng ngẩn ngơ trước gió
cầm lòng đổi một cơn say
thương ngày ngủ chợ
Mở mắt xửa xưa
lạc loài tuổi nhớ
say mơ giật mình ngờ ngợ
màu loang sắc phố
lòng người tích tụ bách phân
ngữ ngôn yêu chìm trong mắt cửa
còn chi trong đám bụi lầm!
Cơn làng bắt nhịp
dỗ tình
tay trắng
ời ời…
tình rơi!
Chân tường dế gáy cầm canh
trăng trôi lơ ngơ đầu phố
thằng khờ đốn ngộ!
tồ tồ chất giọng quê hương
tay chỉ ngôi chung
miệng trì kinh khổ
nắng mưa cũng cứ giọng lành.
Lạ chi
Khi lòng không có tình yêu
Thì xin em chớ nuông chìu giác quan
Bởi tôi quá cảnh truông ngàn
Và nghe chim hót trên tàng bể dâu
Lạ chi màu sắc công hầu
Lạ chi ngôn ngữ không đầu không đuôi
Lạ chi bèo dạt mây trôi
Lạ chi năm tháng lòng người đổi thay!
Không gian chẳng có sắc màu
Thì thời gian chẳng có đâu mà tìm
Đời còn hai chữ nhục vinh
Van em hãy mở trang kinh sử lòng!
Kể từ tôi biết đục trong
Là tôi đã hiểu mình không có gì
Mang thân vào cuộc trần khi
Âm thầm theo hướng đồng quy tìm về
Ơn trời gặp lại chốn quê
Nhạc thinh không trổi cơn mê tỉnh dần
Lặng nhìn rõ mặt thân danh
Bỏ quên từ khóa và thành… chính tôi!
Tấc lòng
Nâng chén mừng xuân
gặp mùa nước lớn
thấy anh em tìm cội quay về
tiếng bấc tiếng chì nay đã bặt tăm
còi xe vỡ giọng cuối thôn
trâu giật mình bên luống cày sâu lắng
tần ngần đứng vịn hồn quê!
Chiến tích năm xưa
thăng hoa bên vách nghèo loang lổ
rưng rức lặng nhìn nhớ thương một thuở
hương lòng thắp vội
tháng năm đau đáu phần hồn!
Cổ tích hiện về
trăng mười bốn thêu vàng mái phố
góc tường rêu cây cỏ làu bàu
em gái lao đao giữ cho tròn hạnh
vấp bóng thị trường đớ giọng quê hương
Giọt đàn bầu ai rót đầu non
có rơi vào buồng tim kẻ cắp
giọt thơ đã bao mùa chưng cất
có rơi qua mấy tấc lòng!
La Trung