Tranh minh họa – Tác giả: Họa sĩ Lê Sa Long
TRẦN VĂN CƯỜNG
Tự vấn mùa đại dịch
Tám mươi ngày ở yên trong nhà,
Cây cỏ trong vườn dường như tươi hơn.
Hoa nở nhiều hơn màu sắc thắm đậm,
Cá bơi trong bể bộ vây dài thêm.
Hay là trước đây tôi không thấy,
Hoa nở không nhìn cá bơi không biết.
Dù vẫn tưới đều thường cho cá ăn,
Tôi có nhìn chắc gì tôi đã thấy.
Đôi khi dốc nắm hạt khô trong hũ,
Tôi sực nhớ đã quá hạn ngân hàng.
Đôi khi đang tưới cây tôi nhớ,
Vật liệu tuần này và lương công nhân!
Tôi thấy tôi không, tôi ở đâu?
Tôi ngồi tôi đứng, tôi đi mau?
Hay là tôi đã tôi quá khứ?
Mây bây giờ hay mây ngàn năm sau?
Tôi tự vấn tôi trong mùa dịch,
Ngồi yên mà thấy mọi khổ đau?
Mà nhận ra mình đang còn sống,
Cùng với muôn người thương quý nhau!
Chung vai thành phố của tôi
Qua một thời tuổi xuân trận mạc,
gian khổ kề bên nguy hiểm kề bên.
Đơn vị tôi cũng từng chống dịch(*)
canh thù ngoài, lo vết thương trong.
Có đồng đội ngã xuống vì bom đạn,
trong hầm tôi bạn sốt nói mê man.
Cháo chưa chín bạn đà nhắm mắt,
trên tay tôi run rẩy tấm khăn…
Ngày giặc tan, cha già mẹ yếu,
bao năm Người mở cửa chờ con.
Chưa hết tuần trà con báo hiếu
đã vội vàng quay lại phương Nam.
Tóc hoa râm chưa chùng tay nghỉ,
lo cháu con xứng nghĩa hòa bình.
Đất phương Nam cho tôi thỏa ước,
thiếu thốn tuổi thơ bù đắp chân tình.
Tôi đã sống hai phần đời nắng ấm,
đã làm gì cho thành phố đẹp xinh?
Tôi xin chọn nhỏ nhoi ngọn lá,
thức cùng em mong đại dịch qua nhanh!
Góp cân gạo ân tình qua cay đắng,
ngọn rau lành bọc phía ngọn rau đau.
Trận mạc nào cũng rơi nước mắt,
nước mắt mình hòa lệ năm châu!
Các con ơi, tuổi xuân là vốn quý,
nghĩa tình nào bằng tình nghĩa hôm nay.
Cùng cả nước cùng phương Nam dốc sức,
sẽ chữa lành bằng nghị lực, chung vai!
—
(*) Chú thích: Đơn vị tôi một lần bị dịch sốt xuất huyết lây lan nhiều, tổn thất lớn và nhiều lần bị dịch tả, kiết lị, sốt rét.
T.V.C
NGUYỄN THỊ MINH HỒNG
Trong giấc mơ tôi, một Sài Gòn thật khác
Tôi dán mắt vào chiếc tivi nơi góc tủ,
Đang chiếu thông tin nóng hổi về Sài Gòn
Những con số F0 nhảy nhót
Cứa mãi vào tim tôi.
Chập chờn trong giấc ngủ không tròn
Tôi thấy,
Một Sài Gòn vắng ngắt
Có cả nụ cười và nước mắt
Nhưng không hề cô đơn.
Tôi thấy,
Có người mẹ trẻ vội vã từ biệt con thơ
Khi giọt sữa chưa kịp khô trên ngực
Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng
Kịp về nơi tuyến đầu.
Trong giấc mơ tôi,
một Sài Gòn hiện lên thật khác
ATM không chỉ ra tiền
Mà chảy những hạt ngọc
Ấm lại bữa cơm chiều.
Tôi lại thấy,
Anh thanh niên xăm trổ đầy mình
Bán sạp rau với giá 0 đồng
Khuyến mại thêm nụ cười ấm áp
Dành cho những “người dưng”.
Trong giấc mơ chập chờn,
Tôi bỗng thấy Sài Gòn hiện lên thật rõ
Có bóng dáng chị tôi, em tôi cười rạng rỡ
Giữa dòng người tấp nập
Của một ngày mai ngây ngất nắng tràn,
Xanh trong!
N.T.M.H
NGUYỄN THANH HẢI
Chẳng bao giờ lấy tiền bạc với quê hương
Phương Nam rộng lòng nắng gió
đầy như giọt sương tinh khôi buổi tiễn ta đi, đậm như ngọn gió mùa thu hôm đón ta về
nếu ai đó bảo rời bỏ phương Nam, ta thật tình không thể
khi lòng ta nơi ấy – nẻo về
mênh mông lắm những dòng sông nhân nghĩa
đong đếm làm sao những chuyến lòng
có những con sóng chở chòng chành bao buổi
chẳng bao giờ lấy tiền bạc với quê hương
không kể bất cứ nơi đâu lỡ bùng lên loạn lạc
là trút hết tấm chân tình hạt lúa củ khoai
nghĩa cử đẹp phơi bày ra như nắng
cỏ cây thiếu thì lấy dùng, hoa trái dư thừa thì để chim chóc mang đi
vậy đó, phương Nam cứ thế mà nắng gió
lòng như giọt sương tinh khôi buổi tiễn ta đi, dạ như ngọn gió mùa thu hôm đón ta về
ơi phương Nam những dòng sông nhân nghĩa
đâu đó trên những chiếc ao đời ta lại bắt gặp ân tình của những bóng sen quê
nếu bây giờ làm một cuộc trở về
thì tàu chuối tàu dừa tàu cau, những tàu lá quê… nào khác gì những chuyến tàu đón tình người xa xứ
nếu được làm chiếc lá rơi xuống mùa bỏ phiếu
ta chẳng thể nói lời từ chối với phương Nam.
Đau mấy chỗ rách mái nhà
Mai em cho gà ăn nhớ coi chừng chúng mổ nhầm chiếc bóng
mưa nắng chắc đau lắm những chỗ rách mái nhà
mây trói ánh mắt em vào xa vắng
anh và những con đường khuất trong tiếng còi xe
Ở đây không có phím đàn nào ngân lên âm tính
anh chỉ còn nghe những con số lây tràn loa phóng thanh
song chắn rào giăng ngăn những bàn tay chực khóc
không dè day dứt nhiễm vào anh. Khoảng cách em ơi, nào sát khuẩn được lòng
Mai em có ra vườn chăm mấy đợt cà nhớ coi chừng nước tràn bờ nỗi nhớ
đêm tối tiếng chó sửa đom đóm sau hè chắc cũng giật mình chỗ phên vắng gió lùa
bâng quơ anh có nào ngủ được
lòng nằm nghe rõ giọt sương khua
Sau những xơ xác rạ rơm là lúa
sau những đầm đìa xuôi ngược là sông
giờ chỉ sớm mong sau cơn mưa long lanh bầu trời gỡ bỏ mây phong tỏa
không còn đau mấy chỗ rách mái nhà.
Tìm gì trên mấy nhánh chà khô(*)
Tôi, con chim chài chài về bên Đồng bằng cạn
tìm lại gì trên những nhánh chà khô
những giấc mơ vẫn còn vẹn nguyên trong rá rổ
vẹn nguyên như màu muống hoa buồn
Gặp lại Đồng bằng đâu chỉ là con sông, đồng ruộng
có cả hồn tôi, góc chợ, cuối làng
cho tôi hai tiếng yêu thương từ những năm lên sáu
biết cảm tạ đâu đó trên cánh tay đồng bằng này còn dính giọt máu ru hời khi chôn cất giùm tôi cuống nhau
Đồng bằng dẫu nắng hạn, khô nghèo
vẫn ôm lấy xóm làng, vẫn dang vòng tay rộng
mênh mông như lòng người hào phóng
một chút gì ngon thôi là thành một gói cả làng
Tôi ly cách phù sa khi những dòng sông vẫn chảy qua ngày tháng
nước phố chà sạch bàn chân nhưng hồn không rửa được phèn
đêm thổn thức chín đồng sông hò hẹn
thấy giận mình, giọt nước mắt quê thương…
Không thể quên những buổi trưa gói hồn quê lá cách
thương cây vẹt nơm rễ cắm sâu xóm làng giờ chỉ còn lại mơ hồ
tôi như con chim chài trở về bên lòng sông cạn
tìm lại gì trên mấy nhánh chà khô.
—
(*) Chà là nhiều nhành cây khô chất thành từng đống dưới sông, rạch để dụ cá, tôm… vào trú ẩn.
N.T.H
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 2)
Tác phẩm dự thi gởi về địa chỉ email: hoinhavan2021@gmail.com