(Vanchuongphuongnam.vn) – “Viếng chùa Bửu Long” là một bài thơ miêu tả vẻ đẹp của ngôi chùa với sự trang nghiêm, kiến trúc đẹp lạ, đến nơi này, du khách sẽ cảm thấy sự thanh tịnh trong tâm hồn, hướng về đời sống từ bi. Những lời thơ thâm trầm khi đọc thơ một người bạn thân với những kỷ niệm xưa cũ, quen nhau trong một sự tình cờ, hay nỗi niềm nhớ lại trường xưa, giữa mùa hoa phượng đỏ. Tất cả tạo nên sự đa dạng về cảm xúc cho người đọc. Văn chương Phương Nam xin giới thiệu chùm thơ Vũ Hùng
Tác giả Vũ Hùng
VIẾNG CHÙA BỬU LONG
Thủ Đức sau mấy cơn mưa.
Mong manh nắng lụa gió thưa khẽ khàng.
Bửu Long rực một sắc vàng,
Ngôi chùa khác lạ ngỡ ngàng khách du?
Bốn tầng kiến trúc công phu,
Tòa sen Phật ngự thâm u lạ thường.
Nào đâu mờ ảo khói hương,
Nào đâu tranh ảnh khu vườn Tỳ Ni,
Dường như chẳng có cái chi,
Mà nghe hỉ xả từ bi ngập tràn?
ĐỌC THƠ MÀY…
Đọc thơ mày… đêm thu mưa lích rích,
Gió khẽ khàng lành lạnh phả ngoài song.
Những vần thơ tự sự rất sáng trong,
Nghe chân chất như làng quê Tân Định.
Đọc thơ mày…thương tiếng cười khúc khích,
Khuôn mặt trái xoan nhỏ bạn Quy Nhơn.
Rất vô tư nào có biết giận hờn,
Viên đạn lạc cướp người ta đi mãi?
Đọc thơ mày… khiến cho tao nhớ lại,
Chiếc đèn dầu leo lét một thời xa.
Muội khói đen thui ám cả làn da,
Soi nét chữ trên từng trang sách nhỏ.
Đọc thơ mày… nhớ những ngày kham khổ,
Biển giã quê hương xơ xác đói nghèo.
Những chiếc lưng trần cầm đuốc quắt queo,
Con Còng gió nhanh chân không chạy thoát?
Đọc thơ mày… còn nghe thơm vị ngọt,
Thịt con dông bắt bẫy ở rừng dương.
Đãi bạn bè đâu chỉ chén rượu suông.
Dẫu cực khổ vẫn cười vui thù tạc,
Đọc thơ mày… như đời không tiếng nhạc,
Đâu mẹ hiền che chở đám con thơ?
Giữa chợ đời thật tội nghiệp bơ vơ,
May có chị đôi vai gầy gánh vác.
Đọc thơ mày… nghe tiếng dao loạt soạt
Khúc cây khô thành chiếc vụ thời thơ.
Dạy cháu chơi, lòng chợt nhói sững sờ
Nhớ thuở xưa cặm cụi ngồi cha đẽo?..
Đọc thơ mày… ngẫm cơ duyên cũng khéo,
Hai thằng mình một cú đá thân nhau.
Cám ơn đời cho đến mãi ngàn sau,
Miền Đất Võ, dãi Sông Trà xanh thắm!
TRƯỜNG XƯA
Trở về thăm lại trường xưa,
Bốn mươi năm ngỡ như vừa hôm qua,
Một thời cơm độn xót xa,
Với canh toàn quốc la đà cộng rau,
Một thời đèn sách bên nhau,
Biết bao kỷ niệm xanh màu thời gian?
Trường xưa về lại rộn ràng,
Giữa mùa phượng đỏ nắng vàng hanh hao.
Bạn xưa tíu tít đón chào,
Trong tim dòng lệ nghẹn ngào muốn rơi?
Bao năm góc bể chân trời,
Kẻ còn người mất cuộc đời bể dâu.
Trường xưa về lại gặp nhau
Tóc xanh giờ đã sang màu tuyết sương.
Nhắc bao chuyện cũ thân thương,
Mấy manh giấy hẩm văn chương nhọc nhằn.
Bà Ô, Bà Tý còn chăng?
Chè – Don dẫu ngọt sao bằng ngày xa?
Truờng xưa về lại Khu A,
Giờ thành mấy dãy nguy nga tầng lầu.
Lớp xưa, bàn cũ còn đâu,
Chỗ xưa mình giận hờn nhau sao tìm?
Tình xưa khắc mãi trong tim,
Trường xưa đẹp mãi…
Bên thềm trường nay!
Vũ Hùng