Nhà thơ NP Phan
một điều bình thường
một điều rất đỗi bình thường
trở nên không bình thường
một điều không bình thường
bỗng nhiên
trở nên bình thường
bình thường không phải là bình thường
chủ nhật không là chủ nhật
tôi không phải là tôi
trái đất đang trượt lên đà quay của chính nó
tôi trượt lên tôi
thế giới khạc ra miếng to miếng nhỏ
âm thanh lộng óc
tôi mồi chài tôi tham gia vào một canh bạc do tôi bày ra
tôi sát phạt tôi
bằng chính tôi
có một cơn gió thổi ra ngoài quỹ đạo
không thể hình thành bão giông
có một tia sáng lạc loài
không thành sấm chớp
nhưng gió vẫn thổi
tia sáng vẫn lóe lên
rất đỗi bình thường
tôi gửi cho tôi một thông điệp u hoài
như một bằng chứng về thời gian đã có lúc ngừng trôi
và không gian đã có lúc tưởng như bùng nổ
tôi hà hơi tiếp sức cho tôi
để có thể nói lời cám ơn
cho một điều bình thường là bình thường
giấc mơ trắng
1.
có một dòng sông đã trôi về nơi xa lắm
thật xa ngọn nguồn
mà không hề ngoái lại
trăng châu thổ hoàn nguyên
soi suốt bốn mùa hư ảo
2.
con dế ngồi khóc nỉ non
vì chẳng biết sẽ rong chơi chốn nào
khi người ta tấp nập dựng đền đài
hô thần nhập tượng
chuông mõ rền vang
3.
biển đã thôi gào thét
con còng gió trở về nơi trú ẩn an toàn
những con sóng gầy guộc
thầm thì lời vô vọng
chỉ với mình thôi
4.
cơn gió mùa hoang tưởng
vẫn tung tăng trong cuộc phiêu du
tiếng sênh phách đẩy đưa
cùng giấc mơ trắng
trắng đến hồn nhiên
mộ khúc
1.
treo giấc ngủ lên trên cành đêm
thêm chiếc khăn choàng đen
ngày dịu dàng lên tiếng
2.
vo tròn tiếng cười
ném vào giữa lằn ranh sinh tử
sững sờ giọng hát thoát thai
3.
đóa hồng bị bỏ quên
đỏ thẫm một màu buồn
rưng rức khóc trong đêm nguyệt thực
4.
bóng râm của hiện tại
đã che mất lối đi về của giấc mơ
như một minh chứng của sự xâm lăng
5.
cơn bão đã tàn
cuộc vui khởi sự
nước mắt của sự lặng im đòi trả giá
6.
uốn cong niềm vui làm cung
lấy nỗi buồn làm tên
tôi nhắm vào đích của cuộc hành trình
7.
đã từ lâu
con sơn ca không còn hót nữa
bởi tiếng đồng vọng của suối nguồn đã tắt
8.
những lằn roi định mệnh
quất vào đám đông
khi không còn một sự lựa chọn nào khác
9.
khúc bi ca đã lặng
nhưng lời ai oán vẫn còn vọng trong hư vô
đợi ngày tiễn biệt
10.
chỉ còn lại sự đợi chờ
khép nép bên niềm hy vọng mỏng manh
trong một đêm bầu trời đầy sao
NP.P