(Vanchuongphuongnam.vn) – Sa Pa – cuối mùa đông năm…
Ảnh Internet
Đào Duy Hoàng và Nguyễn Nhật Hồ thực hiện một chuyến du khảo lên Tây Bắc. Hai anh đi sâu vào các bản làng của người dân tộc Dao và H’Mông dưới những thung lũng của dãy Hòang Liên Sơn hùng vĩ.
Gần Sa Pa chừng hai cây số có một con đường nhỏ dẫn vào một bản người Dao dưới chân núi Thanh Long…Chiếc xe khách lúc nhanh, lúc chậm, sòng sành, giần giật theo từng đoạn đường gập ghềnh, quanh co, ôm những ngọn đồi đá lởm chởm, sát bên những vực sâu hàng trăm mét. Mùa nầy, lúa trên ruộng bậc thang phơn phớt, ngả sang màu mả chanh dưới cái nắng nhàn nhạt của ngày cuối đông! Có một con suối nhỏ, nước trong leo lẻo, chảy phăng phăng qua thung lũng Tả Phìn dưới bầu trời trong xanh đầy mây trắng.
Khi xe dừng lại trước bãi đỗ, có nhiều phụ nữ, trẻ em gái người Dao mặc thổ cẩm, đội khăn piêu đỏ, nhốn nháo, ào ra đón chào đoàn khách. Nhật Hồ rất ngạc nhiên hỏi Duy Hoàng:
– Họ là ai. Làm gì vậy anh Hoàng?
– Người Dao đỏ ấy! Họ chào đón chúng ta và sau đó sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên, cuối cùng là bán đồ thổ cẩm – Đào Duy Hoàng- mươi năm trước đây, nhà bố anh có xe khách chạy đường Hà Nội – Lào Cai – Lai Châu. Những con đường, những thị trấn, những địa điểm du lịch nổi tiếng, Duy Hoàng thông thuộc như lòng bàn tay…
– Chắc anh biết nhiều về người dân tộc ở đây…cụ thể như các cô gái Mông, Dao khá xinh đẹp mà ta đã gặp?- Nhật Hồ hỏi khích Duy Hoàng.
– Các cô gái dân tộc Mông, Dao tính tình rất ngay thẳng! Không yêu thì thôi. Đã yêu thì khó lòng dứt ra được…
Nhật Hồ trong chuyến đi chơi ở Tả Phìn đã khám phá ra nhiều điều mới lạ, rất có ích cho công việc của anh! Nhưng điều thú vị nhất là anh đã quen với Tần Mý Mỵ, một cô gái Mông xinh đẹp!
***
– Bao giờ anh về Hà Nội cho Mý Mỵ theo chơi với nhé?
Nhật Hồ giật mình! Lúc mới quen Tần Mý Mỵ, anh nói mình ở Hà Nội cho gọn! Bây giờ phải tìm cách nói khéo với cô ấy:
– Anh hẹn em Tết nhé. Chuyến nầy về bọn anh phải “vào Nam” sưu tầm thêm một số tư liệu cho công trình!
– Thầy giáo ở dưới xuôi sao cực thế. Ở trên này các thầy cô “cắm bản”, rồi lấy nhau, rồi ở đây luôn!
– Ước gì anh được “cắm bản” ở Tả Phìn với em.
Lúc này, bỗng nhiên Nhật Hồ nhìn khéo Tần Mý Mỵ: “Cô ấy đẹp và ngây thơ như một đóa lan rừng! Mình cũng đã hơi “cứng” tuổi! Không hiểu cô ta có tình cảm với mình không?- Nhật Hồ thoáng miên man với những suy nghĩ của mình!
Mùa đông Sa Pa năm ấy thật lạnh, hàn thử biểu xuống còn 8 độ C. Nhưng với thời tiết nầy cũng khó lòng có tuyết! Phải từ 4 độ trở xuống hoặc âm dưới 0 độ! Nhật Hồ cũng như nhiều du khách đến đây, đôi khi cũng hy vọng- may mắn gặp tuyết! Đào Duy Hoàng mấy hôm nay phải về Hà Nội nuôi bà cụ thân sinh bị bệnh. Còn lại một mình, Nhật Hồ cảm thấy cô đơn giữa mùa đông phố núi. Anh nhìn lên ngọn Fansipan kì vĩ, sầm sậm ở phía Tây thị trấn. Ánh trăng rằm sáng vằng vặc như đổ mật trên những mái nhà lô nhô theo triền thung lũng có những cây sa-mu đứng lặng yên như những bóng người. “Điện, rũ Mý Mỵ đi chơi”- Nhật Hồ bấm máy – Mý Mỵ là hướng dẫn viên của Trung tâm du lịch Sả Séng – Tả Phìn – Sa Pa
– Alô! Mý Mỵ…em khỏe chứ?
– Vâng. Em khoẻ. Cám ơn anh…Có chuyện gì không anh?
– Anh Hoàng đã về Hà Nội rồi…Anh buồn quá! Chẳng có ai nói chuyện cho vui…
– Thì anh đi uống cà phê…hoặc đi nhậu sẽ vui thôi!- Mý Mỵ cười.
– Anh muốn mời em đi chơi…có được không?
– À ra vậy…-Im lặng- Hình như Mý Mỵ có vẽ lưỡng lự!
– Em có thể đi chơi với anh được không? Vài hôm nữa anh về…rồi!
– Em gặp anh ở đâu?
– Anh sẽ chờ em ở đầu phố Cầu Mây
– Em sẽ đi chơi với anh…nhưng anh phải đưa em về nhà… Khuya, đường vắng, em sợ…
– Ô-kê. Nhất định là như vậy!- Nhật Hồ cảm thấy thoải mái khi Tần Mý Mỵ đồng ý đi chơi với anh.
Mý Mỵ đến. Cô vận trang phục Mông thật đẹp. Váy thổ cẩm cách tân nhỉnh vừa khỏi gối, nổi bật làn da trắng như tuyết. Tóc Mý Mỵ dài, đen mượt như suối, tỏa thơm nhè nhẹ mùi hương hoa hồi. Nhật Hồ lâng lâng say đắm, ngây ngất nhìn Tần Mý Mỵ: “Ối! Một vẻ đẹp Mông hoàn hảo!”
Nhật Hoài và Mý Mỵ đến Sân Quần, nơi đây những đêm cuối tuần là điểm hẹn của trai gái Mông, Dao, Giáy. Họ tới để tham gia “chợ tình”. Những đêm trăng sáng càng tăng thêm sự lãng mạn của phiên chợ độc đáo nầy! Những chàng trai, cô gái trẻ, những người cô đơn, lẽ bạn tìm đến chợ tình với niềm đam mê, háo hức dạt dào. Rồi niềm vui hạnh phúc hay nỗi buồn xót xa sẽ đến với họ khi vầng trăng khuất sau núi, sương lam mờ mịt trên những nẻo đường về bản làng xa hun hút…
– Tần Mý Mỵ…mầy đi với chồng à?- Một cô gái người Mông địu đứa bé trai đang ngoẹo đầu ngủ say, cầm dù, đứng bên cột đèn.
– Ồ! Thào Ý Mỹ…lâu quá mới gặp mầy. Có con rồi à? Đi Chợ tình với ai vậy?
– Đi một mình thôi…
– Thằng Mã Giang Sán chồng mầy đâu?
– Nó bị công an bắt giam rồi!
– Ơ!…Sao bị giam. Nó làm gì vậy?- Tần Mý Mỵ ngạc nhiên hỏi.
Thào Ý Mỹ xoa xoa cái đầu lưa thưa tóc vàng như râu ngô của đứa con nói:
– Nó theo “bọn ác” đi ma túy qua biên giới bị bắt nay mấy tháng rồi!
Tần Mý Mỵ nhìn Thào Ý Mỹ ái ngại. Hai người là bạn học khá thân thời Ý Mỹ chưa bị Mã Giang Sán “kéo” về làm vợ! Mý Mỵ mở ví rút ra tờ giấy bạc hai trăm nghìn dúi vào tay Ý Mỹ:
– Cầm đi. Đừng ngại.Tao cho con mầy uống sữa đấy!
– Cám ơn mầy…Mý Mỵ…- Nhật Hồ thấy Ý Mỹ quệt mí mắt! Nhật Hồ cũng móc ví cho Ý Mỹ thêm ít tiền.
– Cám ơn anh…Chúc anh với Mý Mỵ nhiều sức khỏe và hạnh phúc! – Thào Ý Mỹ cảm động. Nhìn dáng vẻ của Ý Mỹ, Nhật Hồ biết là cô ấy đang khó khăn, rất cần sự giúp đỡ!
Từ giã Thào Ý Mỹ. Nhật Hồ và Tần Mý Mỵ theo những bậc thang trước Nhà Thờ Đá xuống Sân Quần.
Tiếng khèn, tiếng sáo Mông lúc dìu dặt, lúc réo rắt, du dương âm vang như tiếng suối chảy, tiếng chim sơn ca hót, nhịp nhàng, thôi thúc như tiếng vó ngựa phi trên đồng cỏ. Các chàng trai đi nhón nhén, xoay vòng vòng, thổi khèn theo bước nhún nhảy của các cô gái cầm dù, rồi từng đôi quyện vào nhau trong điệu múa, tiếng khèn du dương, lãng mạn…Sân Quần sương xuống mù mịt, hư ảo, bóng người khi ẩn, khi hiện, mơ hồ như từ cõi nào… Nhật Hồ và Tầng Mý Mỵ ghé vào một quán rượu ven đường. Nhũng sâu thịt lụi nướng than hồng bốc mùi thơm phức. Nồi gà “hắc cảo” luộc sôi ùng ục, khói lên nghi ngút. Những ống cơm lam cháy xém bong, vỡ cả lá chuối quấn. Mấy keo rượu ngô Bát Xát vàng óng. Rượu Táo Mèo nâu sậm. Rượu Hà Thủ Ô đỏ tía. Chủ quán là một phụ nữ Mông đứng tuổi, da trắng, tóc nhuốm vài sợi bạc:
– Hai đứa mầy uống gì?
– Bà cho vài xâu thịt, một dĩa gà luộc và vài “bát” rượu ngô…
Nhật Hồ và Tầng Mý Mỵ uống rượu với nhau. Phụ nữ Mông xem chuyện uống rượu là bình thường, rất ít khi từ chối khi người mời là bạn thân quen hay người sau nầy sẽ là người yêu, hoặc chồng mình!
Tần Mý Mỵ và Nhật Hồ đưa nhau về qua dốc Cầu Mây. Hai người đã chuếnh choáng chút hơi men. Rượu ngô Bát Xát thật ngon và đêm Sa Pa vô cùng huyền ảo! Đèn đường trong sương mờ, tỏ. Dốc dài xa hun hút. Tiếng khèn réo rắt, du dương. Ánh trăng huyền hoặc soi bóng dãy núi kì vĩ cao vút tận trời xanh. Gái Mông, Dao đi chợ tình má đỏ hây hây màu bồ quân chín. Những vườn mận Tam Hoa lá úa rụng đầy, lác đác vài nhánh mận khẳng khiu đã nhu nhú mầm hoa trắng trong làn gió rét liu riu lạnh đến tái tê…Trời mỗi ngày dường như rét hơn! Năm nay dám chừng có tuyết!(?). Tần Mý Mỵ và Nhật Hồ ngồi bên dốc Cầu Mây. Mý Mỵ nép sát vào vai Nhật Hoài. Nhật Hồ choàng tay qua hông cô gái. Anh hôn nhẹ lên tóc nàng. Mý Mỵ ngã đầu vào ngực anh. Nhật Hồ cảm nhận được một luồng hơi nóng hừng hực từ đôi gò tuyết lê của Mý Mỵ khi anh phiêu lưu bàn tay vào vùng đồi núi của người thiếu nữ:
– “A!…Anh Nhật Hồ…
– “Tần Mý Mỵ! Anh yêu em…”
– “Anh hứa với Mý Mỵ nhé?…”. Mý Mỵ thều thào.
– “Anh sẽ yêu em mãi mãi. Yêu em suốt đời…Mý Mỵ ạ!”
Cô gái người Mông cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Cô hát khe khẽ:
“Anh đi tìm em, anh đến với chợ tình/ Với tiếng khèn múa reo, có tiếng sáo hòa theo/ Khi trăng treo đầu núi/ Gặp em gặp em, như mơ như mơ anh mới thấy sững sờ/Ai cho em đôi mắt nai tơ, với cái má hồng mơ/Cái môi cười tủm tỉm/ Cho anh ngẩn ngơ, ngẩn ngơ quên lối về…”
– “Em hát nữa đi…Bài hát hay quá!”- Nhật Hồ vuốt tóc Mý Mỵ.
“… Ngày mai, ngày mai cho dù phải chia xa/ Cho dù em phải xa anh, phải xa anh em đi lấy chồng/ Em về, em về ngày nhớ đêm mong/Em về khắc khoải chờ trông/ Để rồi thức cả mùa không chợ tình/Để rồi thức cả mùa không chợ tình…”
Đêm yên ắng tỉnh mịch đến vô cùng. Bỗng nhiên không gian có gì khác lạ. Trời như lạnh hẵn lên! Có những chấm trắng li ti bay lất phất trên bầu trời nhàn nhạt. Những chấm trắng ngày càng nhiều và rõ hơn!
“Tuyết rơi!… Trời ơi! Lâu lắm rồi Sa Pa mới có tuyết… Anh Hồ! Anh Hồ! Nhìn kia…” Tầng Mý Mỵ reo lên, cô dặt dặt, lắc vai Nhật Hồ. Hai người dựa vào nhau xem tuyết… Tuyết rơi nhẹ như mưa phùn trên những nhành hoa trắng vừa mới nở trong vườn mận Tam Hoa bên Cầu Mây mờ ảo.
Công trình nghiên cứu về lễ hội dân gian miền cao Tây Bắc đã bước qua giai đoạn một. Nhật Hồ phải về Nam. Đào Duy Hoàng trở lại với nhiệm sở của anh ở Hà Nội. Tần Mý Mỵ sau những ngày Tết vui vẻ cô cũng đã trở về Trung tâm và tiếp tục công việc đưa đón khách.
***
Chuyến bay Tân Sơn Nhất- Nội Bài phải hoãn lại vì Hà Nội và vùng phụ cận đột ngột có sương mù dầy đặc do ảnh hưởng của không khí lạnh. Vài nơi gần biên giới phía Bắc có tuyết rơi. Nhật Hoài quảy ba-lô trở về nhà. Hãng hàng không hứa với khách sẽ thông báo ngay khi có lịch bay mới.
“Loan chắc sẽ ngạc nhiên! Cô ấy có lẽ tưởng đang mình ở Hà Nội”-Nhật Hồ mở cổng nhà bằng chìa khoá riêng. Con Lu gặp chủ. Nó mừng rỡ, ngoắc ngoắc đuôi nhưng không sủa. Con Lu chồm lên đầu gối Nhật Hồ, hít hít ra chiều thương mến lắm! Nhật Hồ vuốt ve nó. Con Lu phe phẩy đuôi và chạy lại chui dưới cái băng đá ở góc sân nhà, nằm dủi dủi mỏm. Nó có vẻ trầm tư và đôi mắt hơi buồn nhìn ra phía xa xa. “Gớm! Mến chủ quá vậy Lu?Tao đi chưa được một buổi mà!”
Nhật Hồ thong thả, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, miệng huýt sáo nho nhỏ. Đến cửa phòng của Loan. Nhật Hồ bỗng có cảm giác là lạ. Anh khựng lại! Có cái gì không bình thường?! Hình như có tiếng thì thầm, xào xạc trong căn phòng ấm cúng đó! Nhật Hồ áp lỗ tai vào khe cửa, nheo mắt nhìn qua lổ khoá. Nhật Hồ choáng voáng và không tin vào tai, mắt mình nữa! Trời ơi! Anh cảm thấy như đất lún dưới chân! Loan – vợ anh – và Hải “bò”- Một tay công tử bột, long nhong ở đầu phố, đang ôm nhau, chồng lên nhau như đôi sam biển. Cái đầu đinh nhuộm nửa xanh nửa đỏ và mái tóc dài óng ả, đen mượt cuồn cuộn quấn lấy nhau!
– Hừ! Cái lão thầy giáo, kiêm nhà văn chỉ tổ tốn cà phê, thuốc lá và giấy tập…
– Thế lão ta làm cái việc ấy có “ngon” không?- Hải Bò cười híp mắt hỏi.
– “Việc gì?!” – Loan hơi ngớ.
– Việc yêu ấy mà. Chuyện “chiến đấu” ở phòng the đó!
– A! Ông ấy hình như quên nó đi. Gàn gàn, ươn ướn thế nào. Phát tức! Ghi ghi, chép chép tối ngày. Nhiều lúc giật mình thức giấc, gặp ổng ngồi phả thuốc mù mịt, mặt phổng ra như Bụt! Nhưng, đôi khi lão cũng làm ra trò lắm. Giá ổng còn trẻ như anh! – Loan âu yếm liếc Hải Bò.
– Ươn!…Ươn thật! Mấy tay văn nghệ sĩ thường hay mắc bệnh nầy!
– Văn chương của ổng, bán chẳng bao nhiêu tiền! Nhưng hể có bài đăng báo, ổng hể hả, đắc chí lắm!
– Ngày xưa chắc em yêu lão ta?- Hải Bò chợt hỏi
Loan chặc lưỡi:
– Đúng là có yêu. Mê nữa là khác! Mình là học trò của ông ấy. Hồi đó, ổng mới bốn mươi – mình mười chín tuổi – Ổng lúc ấy đẹp trai và phong độ lắm! Mười năm…Đã thay đổi nhiều lắm rồi!
Hải Bò ôm Loan, mân mê, hôn hít người đàn bà “trẻ” nhưng vẫn còn lớn hơn anh ta gần mười tuổi. “Em không thể phí tuổi xuân”- Hải Bò nói: “Anh sẽ đem lại cho em hạnh phúc”. Loan thở hổn hển, gấp rút: “Hải! Em yêu anh. Em cần tình yêu!”
Tai Nhật Hồ nóng ran. Mắt Nhật Hồ muốn nổ ra. Anh định tông cửa xông vào bắt tại trận đôi tình nhân ngãi ấy. Nhưng. Bỗng dưng, thật kỳ lạ! Anh dịu xuống như một quả bóng xì hơi! Nhật Hồ trấn tỉnh lại và thấy đầu óc mình như minh mẫn ra: “Loan cần tình yêu! Cô ấy cần tình yêu. Mình chưa làm gì được cho Loan: tiền của, vật chất và kể cả một điều tầm thường nhất – Cho Loan một đứa con cũng không xong! Mình thật vô dụng!”. Nhật Hoài bỗng cảm thấy một nỗi buồn ghê gớm xâm chiếm lòng anh! Rồi anh tự nhủ như để an ủi: “Còn nhiều việc chưa làm xong!…Còn nhiều việc” Nhật Hồ lẩm bẩm: “Làm lớn chuyện cũng chẳng ích gì. Chỉ khổ!”. Nhật Hồ lắc đầu chán nản. Anh đi thụt lùi, nhè nhẹ xuống cầu thang…
Nhật Hồ trở lại Tây Bắc để cùng Đào Duy Hoàng thực hiện nốt công trình. Hai người lên Sa Pa.
– Anh có biết tin tức gì của Tần Mý Mỵ không?- Nhật Hồ hỏi Duy Hoàng
– Nghe thằng bạn ở sở nói, Tần Mý Mỵ đã có chồng…Tây!
– À…Vậy sao? Đã lâu rồi, tôi không có liên lạc với cô ấy! Người Nam, kẻ Bắc, gặp nhau như áng mây trôi. Quến nhau cũng chẳng đi đến đâu. Lúc ấy tôi…
– Tôi biết!- Duy Hoàng cười: “Nếu như không có vợ thì ông đã lấy gái Mông ở Sa Pa rồi phải không?…gái Mông đẹp thật, da trắng, má hồng, ăn nói dễ thương!
Nhật Hồ nghe tim mình như thắt lại. Phải chi anh gặp Tần Mý Mỵ sớm hơn!… Nhưng để làm gì? Có khi chỉ buồn thêm! Mình với cô ấy là hai thế hệ. Khoảng cách còn xa hơn cả Loan!
Nửa đêm. Sa Pa bỗng trở nên lạnh giá khác thường. Đào Duy Hoàng lay Nhật Hồ dậy: “Dậy nầy. Dậy nầy Nhật Hồ! Dậy xem tuyết rơi. Trời ơi, kì vĩ thật! Lần đầu tiên tôi mới thấy tuyết ở Việt Nam!”
Nhật Hồ và Duy Hoàng đứng bên cửa sổ xem tuyết. Những bông tuyết trắng bay bay rồi rơi vương vải trên những khu vườn, trên những lối đi, trên những mái nhà. Chợt Nhật Hồ nghe xao xuyến và nhớ đến Tần Mý Mỵ vô cùng- Khu vườn bên suối Cầu Mây năm ấy, giờ chắc tuyết đã phủ đầy trên những cành hoa mận trắng!
Đ.H.T