(Vanchuongphuongnam.vn) – Mưa chiều giăng, vương xõa tóc ai / Tháng bảy mưa ngâu lạnh xóm chài / Con còng gió trầm tư, bãi vắng / Bọt sóng, phân bua cố giãi bày…
Nhà thơ Lê Thanh Hùng.
Chiều thu ở Phan Điền
Rợn ngợp mùa thu, bên suối vắng
Lớp đá dăm, bong vỡ trời chiều
Im ắng quá, đánh rơi khoảng lặng
Gió trở chiều líu ríu liu riu
Lúa chín vàng đồng đập Harơk
Khẳng khiu cỏ rối bước chân em
Suối Raw Săng, chiều thu cạn cợt
Róc rách trôi, óng ánh váng phèn
Đi lấy măng về, em bước vội
Đổ bóng dài đỉnh núi Ga Lăng
Bức bối chiều, khoảng không mờ tối
Vẫn xanh trong, mướt mát Đồng Măng
Một lời hẹn, năm lần bảy lựa
Sẽ theo em thăm hồ Piscine
Còn nguyên đó góc đời chất chứa
Chuyện vui buồn, thao thức hoang tin
Mai em có về đêm lễ hội
Làng cũ bừng lên, thắm săc cờ
Mã la gọi, một thời son rỗi
Gói gọn đêm, vui đến bây giờ…
Bất chợt thu đi
Mùa thu đi qua ngõ
Vương một chút hương thừa
Trong chiều đằm thắm gió
Vụng về rơi dấu xưa
Người về đâu? Xa lắm
Lời theo gió thì thầm
Giờ mắt mờ chân chậm
Thương người, ngồi trầm ngâm
Con chim gì thảng thốt
Hót khan bên hiên nhà
Kìa sao màu ủ dột
Bóng người đã mờ xa …
Lắng nghe lời gió gọi
Cỏ hoa úa sắc rồi
Nắng đưa ngày mòn mỏi
Nhớ điều gì xa xôi
Thu vàng chiều lặng lẽ
Rớt bên thềm một mai
Vai gầy, rung nhè nhẹ
Nắng đi qua, đổ dài
Ngày mùa trên xóm biển
Mưa chiều giăng, vương xõa tóc ai
Tháng bảy mưa ngâu lạnh xóm chài
Con còng gió trầm tư, bãi vắng
Bọt sóng, phân bua cố giãi bày
Bến cá chiều nay vào vụ mùa
Cơn mưa giông, gió cũng a dua
Em gánh cá chiều mưa tất bật
Cháy lòng nghe, vọng dấu thẹn thùa
Biết mưa ngâu tự thuở bế bồng
Tiếng ru hời trong sóng mênh mông
Vẫn còn đó trời mây tháng bảy
Chuyện hồi nào, sao lại thắt lòng
Rất vô tư hào phóng, xanh ngời
Con sóng xa đua gió lả lơi
Bữa cơm vội, tiếng cười tuổi trẻ
Mà đậm đà hương sắc biển khơi
Gió mùa lên, biển dậy nồng nàn
Vết mờ trong ngọn gió thời gian
Em lúng liếng, bàn tay bổi hổi
Gánh mùa vui, trắc dọc, trắc ngang…
L.T.H