(Vanchuongphuongnam.vn) – Buồn quá, nhớ ơi, ngày tháng Chạp/ Thời gian đi, tôi chạy phía ngược chiều…
Nhà thơ Võ văn Trường
Phía ngược chiều
Buồn quá, nhớ ơi, ngày tháng Chạp
Thời gian đi, tôi chạy phía ngược chiều
Vấp vạt nắng, khoảng trời chớm hạ
Tím bằng lăng, lời hẹn sau cùng
Thu se lạnh gom dấu yêu một thuở
Trách bánh con tàu, lầm lỡ qua ga
Con phố mù sương, vai gầy thấm lạnh
Nhịp thời gian tích tắc… ngọc ngà
Ai người tiễn phôi phai quên nhớ
Mà ngày chia, tim quặn thắt buồn
Mùa đi. Còn sau cùng chiếc lá
Rất cô đơn nên đã chết bên trời
Nhan sắc hỡi, xin chớ làm dấu thánh
Đời bến mê, nhân lên vạn ngày sầu
Để thấu nỗi, tiếng còi tàu khuya khoắt
Sao chẳng ngưng trôi…tôi với vô tình
Buồn quá, nhớ ơi, ngày tháng Chạp
Mong em về, miền cư xá ngày xưa
Để nghe tiếng thời gian cô lẻ
Một bàn tay khẽ bóp trái tim mình…
Những chiếc lá
Những chiếc lá ngoài kia đuổi nhau làm gì, mùa thu đã qua lâu rồi
Thôi quên. Ngày hương tóc bủa vây hờn dỗi
Em xa xăm con đò chiều bến lạ
Phủ dụ hoàng hôn tím khúc u tình.
Những nhớ quên kéo về như lũ chuồn chuồn phía cầu ao…báo bão
Tháng Chạp ơi, tôi còn biết làm gì
Nâng ly rượu chạy vòng như trái đất
Chợt nhớ đã 30 năm ngày tôi đến giảng đường
Những cơn mưa kể chuyện ngày xưa “Hương Giang nhất phiến nguyệt”
Kể chuyện về thời chúng mình vừa mới gặp nhau
Cửa thiền vẳng hồi chuông tịnh độ
Bởi “sắc bất ba đào…” không chừa kẻ văn chương
Đôi chữ nghĩa, tấn trò đời phù phiếm
Lợi lộc, công danh, cơm áo gạo tiền
Bạn bè cũ đứa trả về tiền kiếp
Đêm bóng đè ký ức giấc mơ đau.
Mà nhớ cánh hoa dại ngát lên, căn phòng số phận
Gã trai trẻ ngày xưa đã gục chết bên tường
Những ý nghĩ chợt lao vào bóng đêm chạy trốn
Ô cửa văn khoa thuở vết thương buồn…
Ngày xưa hỡi như dòng sông, như người đàn bà bản năng, an phận
Khi gió đuổi xạc xào chùm quả cọ vào nhau
Cọ vào nghĩ suy, ai sẽ đóng chiếc bàn để em ngồi hong tóc
Mùa xuân cũng qua lâu rồi, tất cả bỏ lại sau.
Những chiếc lá ngoài kia đuổi nhau làm gì. Tháng Chạp.
Chẳng kịp rồi ngày trai trẻ về đâu
Nhìn mây trắng nắng vàng nơi cuối đất
Đường trần này sao thương hết được nhau.
Xin tạ lỗi với đua chen được mất
Đời như ga tàu để tan tiễn mà thôi
Dẫu biết vậy, một ngày còn trú ngụ
Thương mẹ, nhớ cha… mong góc cỏ yên bình./.
Ba mốt tháng mười hai
Ngày cuối cùng của năm nghe cỏ buồn đáy rễ
Nghe màu chiều rủ nắng sang sông
Bỏ lại bên này lũ chuồn chuồn đạp nước
Ba mốt tháng mười hai đứng lại sững sờ
Ngày cuối cùng của năm nghe bến xưa tự vắng
Bờ bãi hoang vu cọng nắng hoai mềm
Và gốc rạ chôn chân lũ váng phèn ngơ ngác
Thương gót chân quê phía thành phố, ánh đèn
Ngày cuối cùng của năm, biếng lười ngọn gió
Lay khẽ giàn hoa tĩnh vật bức tường
Nơi quán cũ, mười năm chiếc ghế
Lắng cơn buồn trong từng tiếng lanh canh
Ngày cuối cùng của năm tiếng mưa đà ngớt tạnh
Cơn đau hân hoan hé nhụy ngọc ngà
Tay với ngày xa cơn buồn bất tận
Trái tim tôi giông bão…đã sần sùi
Ngày cuối cùng của năm chợt thương người bội bạc
Giải mã ly cà phê đắng ngọt đàn bà./.
V.V.T