Beijing lá phong vàng (1) – Tùy văn Nguyễn Linh Khiếu

787

(Vanchuongphuongnam.vn) – Tuyết đầu mùa bao giờ cũng đến cùng may mắn.

Nguyễn Linh Khiếu

Tuyết rơi

Buổi trưa có một đợt tuyết đầu mùa rơi nhẹ. Không ai ngủ được. Người nào cũng háo hức xem tuyết rơi. Các bạn Beijing nói tuyết đầu mùa bao giờ cũng mang may mắn tới mọi người.

Những bông tuyết trắng tinh bé xíu lơ lửng bay từ trời cao xuống đẹp tinh khiết.  Mong manh đến thắt lòng.

Mọi người đứng ngoài trời giá lạnh xòe tay hứng tuyết. Tuyết bám vào mặt vào tóc vào khắp áo quần. Tuyết tan mát lạnh chảy lênh láng thấm thía trên thịt da thật diệu kỳ.

Tuyết rơi như mưa. Chỉ một lúc tuyết đã vun thành đống trắng muốt như gạo như muối dưới chân. Trời lạnh lắm. Tuyệt đẹp thật nhưng làm sao đứng hứng tuyết dưới độ âm ngoài trời mãi được.

Tiếc rẻ trở về phòng. Bạn hỏi: Anh thấy tuyết đẹp không? Nói: Tuyệt. Nhưng ngoài trời tuyết lạnh buốt. Hỏi: Thế sao? Nói: Trong nhà tuyết nóng bỏng. Bạn lừ mắt: Thật sao.

Tuyết đầu mùa bao giờ cũng đến cùng may mắn.

Sen băng

 

Ở châu Á nơi nào cũng gặp sen. Nhưng sen trong băng thì mới gặp một lần. Đó là khi tới thăm Di hòa viên (Yihe Yuan). Đây được mệnh danh là Cung điện mùa hè (Summer Palace) và cách Beijing khoảng 15 km về phía bắc.

Hôm ấy giữa mùa đông. Hồ Côn Minh (Kunming hu) rộng 230 mẫu trong khuôn viên Di hòa viên hoàn toàn đóng băng. Mênh mông một màu trắng lạnh vừa kỳ vĩ bi thương vừa bát ngát vô cảm. Mênh mông và kỳ vĩ đến nỗi không còn một sinh vật nào sống được.

Mình theo lan can ven hồ đến gần chiến hạm đá trắng thì bất ngờ gặp sen.

Trong băng hình hài sen còn nguyên vẹn nhưng sen đã chết. Sự sống ẩn náu ở đâu đó rất xa dưới đáy bùn. Hình như bùn là nơi đầu tiên sự sống trên hành tinh này sinh ra và bùn cũng là nơi cuối cùng sự sống trên hành tinh này ẩn trú.  Không có bùn chắc là không có sự sống. Không có bùn trái đất không có hoa sen. 

Sen trong băng tất cả đã héo quắt. Trông sen thật não nùng. Sen trong băng đẹp bi thương.

Ta sống với sen hàng ngày. Thân thuộc mọi vẻ đẹp của sen. Từ bùn lên sen như một thôn nữ kiêu sa dáng vẻ đài các lá ngọc cành vàng. Mọi hoàng hậu công chúa hoa hậu cũng từ bùn đất mùa màng mà ra. Tự nhiên sen thế.

Sen là sen. Bùn là bùn. Không có bùn thì không có sen. Bùn hóa thân thành sen hình hài tuyệt tác. Sen vinh danh bùn. Sen là bùn ở thời không khác.

Nhưng vẻ đẹp của sen trong băng thì kỳ vĩ và đau thương quá.

Không thấy sen bị hủy diệt tàn khốc và mĩ lệ trong băng thì không hiểu được sự vĩ đại của sự sống. Sen băng đó là vẻ đẹp phóng chiếu vị lai.

 

Đêm sáng

Ngày nào không nổi gió lớn ban đêm trời rất sáng. Những ngôi sao xanh biếc chới với hư không.

Đêm phương Bắc thăm thẳm trong vắt như thể mắt ai đã xa lâu rồi. Mắt ấy bây giờ không biết ở đâu. Đau đáu nhìn trong giá buốt. Buốt giá nhìn xót xa. Xót xa nhìn hư vô. Hư vô nhìn tuyệt vọng. Không nhớ nhung. Không luyến tiếc. Không oán giận. Không buồn. Không vui.

Mắt ấy thân thương lắm nhưng sao cứ vời vợi ở tận đâu. Đời người ngắn ngủi làm sao gặp lại được. Duyên mỏng phận hẩm làm sao trở về. Cái gì trong đời ta đã ra đi là vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.

Đêm phương Bắc thăm thẳm trong suốt. Có thể nghe được tiếng thì thào của xa xưa. Bỗng dưng hoang mang hoảng hốt vô cùng.

Từ gốc bạch dương cổ thụ nhìn lên những cành cây không lá in vào nền trời loáng thoáng vài ngôi sao lạnh buốt cô độc im phắc tạo nên một bức tranh mực Tàu vô cùng hư ảo. Bức tranh thực sự tĩnh lặng. Chỉ những đêm mùa đông phương Bắc sáng trời mới tạo ra những hình bóng nao lòng đứt ruột nát gan như thế.

Đêm mùa đông sáng trời có thể cảm nhận được thân phận của mình.

Trăng non

Sớm mai thức dậy một mình đi ra khu vườn trường. Khu vườn lạnh giá yên ắng lạ lùng. Không tiếng côn trùng không tiếng chim không tiếng lá.

Sớm mai bầu trời rỗng không trong suốt. Một bầu trời tuyệt đối hư không. Có một mảnh trăng lưỡi liềm mỏng manh xanh ngắt lạnh lẽo vời vợi cuối trời. Mảnh trăng xanh biếc chơi vơi như một lời vĩnh biệt.

Bầu trời trong suốt này mình chưa bao giờ gặp. Mảnh trăng non xanh ngắt này mình chưa bao giờ gặp.

Hôm nay mình gặp. Lúc này mình gặp. Biết đâu sẽ không bao giờ mình gặp lại bầu trời trong suốt này nữa. Biết đâu sẽ không bao giờ mình gặp lại mảnh trăng xanh ngắt này nữa./.

N.L.K