Trên cành quên chiếc áo sen
Xin đừng rơi giữa tàn phai
Cõi lòng im ắng cạn ngày chiều lên
Vườn hoang chim hót buồn tênh
Mây còn bay mãi bồng bềnh lối thu
Ban mai thánh thót sương ru
Giấc mơ cỏ ướt vô ưu vô phiền
Lá vàng neo chốn tịch nhiên
Mùa kinh khất thực giữa miền trăng thơ
Bướm bay khuất chốn xa mờ
Tình thu diễm mộng hững hờ lối quen
Trên cành quên chiếc áo sen
Vườn ai đóng cửa cài then lâu rồi…
Tác giả Tịnh Bình.
Tạ người trần gian
Chợt nghe trên đỉnh ngày tàn
Cánh chim cô lữ neo hoàng hôn xưa
Sóng xô chi chít âm thừa
Mây sầu vạn nẻo hóa mưa lệ trời
Cạn ngày trăng ghé hiên chơi
Trà khuya đành nguội rót mời tri âm
Người từ khuất dạng xa xăm
Tưởng hình dung ấy giọt cầm chơi vơi
Triêu dương lưu một dấu cười
Cúi đầu sụp lạy tạ người trần gian
Mốt mai bỏ lại hoang đàng
Thiên thai còn động hoa vàng chờ ta…?
Bay im…
Im hơi cõi lặng mông mênh
Tiếng gà gọi sáng vang lên đỉnh ngày
Càn khôn như tỉnh như say
Công phu sớm… Hồi chuông lay giấc thiền…
Nghe từng hơi thở uyên nguyên
Dẫn ta vào mộng như nhiên ban đầu
Vẳng trong tàng thức chìm sâu
Một bờ sương khói phơi màu trăng xưa
Đợi người… Người tỏ lối chưa?
Sông mê bao lượt đò đưa phận đò
Mùa đi lá rụng nằm co
Bay im một nắm tàn tro cuối chiều…
Bờ cỏ lối về
Đã xanh hết phía ngày dài
Rèm trăng phong kín u hoài nỗi riêng
Rõ là bướm mộng mơ tiên
Phù vân lúy túy thùy miên giấc đời
Cầm tay dắt gió rong chơi
Chân phiêu lãng đạp mây trời sơn khê
Chỉ xin tàn cuộc mụ mê
Một bờ cỏ vắng lối về như như…
T.B