Chùm thơ Huỳnh Liễu Ngạn

1411

TÔI QUEN THỦY CŨNG MÙA THU HOA NỞ

tôi vẫn nhớ mối tình ngang trái ấy
ba mươi năm sông đã cạn đá mòn
phương trời ấy phương trời này trời nọ
tôi vẫn chờ dù cuối bãi đầu non

tôi vẫn nhớ mối tình vô vọng ấy
ba mươi năm nước vẫn chảy qua cầu
phương trời ấy phương trời này mấy ngã
hai phương trời dù bể rộng sông sâu

tôi nhớ rõ thủy và đôi mắt ấy
đôi mắt tơ lòng trỉu nặng sương thu
tôi quen thủy cũng mùa thu hoa nở
hoa bên đường hoa quyến rủ thâm u

tôi hẹn thủy cùng về mùa trăng khuyết
trăng lung linh làm môi thủy lung linh
thủy mang dại như lửa hồng vụng dại
ngó lên trời tôi và thủy điêu linh

trăng đã lặng thủy đã chờ nguyệt tận
mây bay rồi tôi cứ ngẩn ngơ trăng
thủy là nước trăng đã soi đáy nước
tôi gọi thầm thủy thủy giữa tơ măng.

CHO EM NHÌN RA TÔI

mang thơ đi nhóm lửa
cho củi cháy bùng lên
trên vai anh hai vạt
nắng chiều đã ngã nghiêng

đời sớm hôm qua vội
chớp mắt một kiếp người
áo anh vá chằng chịt
những huyền thoại xa vời

đêm ngàn đêm tiếp nối
ước vọng thả lên trời
mây trôi về chóp núi
tim bóng dáng cuộc đời

mây tan về khe suối
tay muốn níu mặt trời
để ngày dài chút nữa
cho em nhìn ra tôi.

 

BÓNG EM HOANG TÍM DẠI SẦU

em như chim sải cành đông
ngõ sau vườn trước mặn nồng về đâu
trăng lên thì gió bạc màu
bóng em hoang tím dại sầu vương mang
em như ải ngạn hương ngàn
em như đầu ngọn sóng tràn vu vơ
sông sâu về mẹ dại khờ
bóng trăng chẻ sợi tóc hờ hững vai
em còn bóng nước sương mai
ngõ hồn anh lẻ một vài mây bay
để cho em được tròn đầy
đầu sông ngọn suối bờ cây trổ cành
chần chừ thả tóc vai anh
cho mây tụ dưới mong manh sắc trời
qua đêm trường mộng rã rời
lẻ loi anh kể chuyện đời xưa sau
em về góp nhặt thương đau
cho anh thấy lại ngàn lau bọt bờ.

HUỲNH LIỄU NGẠN