![]()
(Vanchuongphuongnam.vn) – Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.

Ảnh minh họa. Nguồn internet
Rồi đến một sớm mai nào đó, khi làn gió khẽ lay động những tán cây, mang theo hơi lạnh dịu dàng còn sót lại của đêm chưa kịp tan. Những giọt sương rơi ngập ngừng trên lá, một thứ yên lặng nhẹ nhàng bỗng chạm khẽ vào ta. Đó không phải sự thức tỉnh ồn ào, mà âm thầm lặng lẽ, như thể ai đó khẽ đặt bàn tay lên ngực, nhắc ta nhớ rằng: trái tim này vẫn còn đang đập. Và trong nhịp đập ấy, nỗi đau không còn là gánh nặng, mà trở thành nhân chứng cho việc ta đã từng sống thật với chính mình, trọn vẹn, can đảm và mạnh mẽ đến nao lòng.
Trong quá khứ, có những nỗi đau tưởng như sẽ không thể nào vượt qua. Chúng nằm im trong lòng như những hòn đá nặng, khiến từng bước chân trong cuộc đời trở nên chậm chạp trong vô thức. Có khi, nghĩ rằng mình đã quên, nhưng chỉ cần một làn gió thoảng, một âm thanh cũ, hoặc đơn giản chỉ là một khoảng khắc mơ hồ. Ký ức lại ùa về, mang theo nguyên vẹn cảm xúc đó: Buốt nhói, tê dại, và cô độc.
Nỗi đau đó đã khiến trái tim nghẹt thở, như thể từng mạch máu đều đang co rút lại vì một điều gì đó không thể gọi tên. Mọi thứ quanh mình trở nên mờ đục, đặc quánh, nặng nề và mệt mỏi. Nhưng thật lạ, trong khoảnh khắc tưởng như sụp đổ nhất, trái tim ta lại trở nên chân thật đến lạ lùng. Nó không còn đủ sức để giả vờ mạnh mẽ, cũng chẳng còn chỗ để che giấu khổ đau. Nó buộc mình phải đối diện với sự trần trụi của chính mình. Nơi không còn những lớp vỏ, không còn sự phòng thủ, chỉ còn mình cùng vết thương vẫn còn rớm máu.
Lúc này, ta không chống cự, không còn vùng vẫy, không còn tìm cách thoát ra. Mặc cho nỗi đau ấy đi qua mình, như một cơn gió lạnh đi qua vùng đất hoang vu. Khi không còn muốn thoát khỏi nó, nỗi đau bỗng không còn quyền lực. Nó tan ra, dịu lại, trở về thành một phần ký ức. Và hóa ra trái tim con người luôn một sức mạnh vô biên. Sức mạnh của sự chấp nhận. Chỉ khi dám thở cùng nỗi đau, trái tim mới thực sự được tự do. Từ chính nơi từng thắt lại vì đau đớn, trái tim lại lặng lẽ mở ra, trở lên dịu dàng, sáng trong hơn trước.
Khi tận cùng của nỗi đau không còn nữa, ta bỗng nhận ra, mặt trời vẫn lên, gió vẫn thổi, và cành lá vẫn khẽ lay trong buổi sớm. Chỉ có mình là khác. Không còn là kẻ yếu mềm của những ngày đổ vỡ, cũng không phải gồng mình để đứng dậy. Nỗi đau ấy, sau khi đi hết hành trình của nó, để lại trong ta không phải vết sẹo, mà là một khoảng trống trưởng thành. Khoảng trống ấy không khiến ta sợ, mà trở thành nơi trú ngụ cho sự thấu hiểu. Ta có thể lắng nghe chính mình, và lặng lẽ mỉm cười trước những điều từng khiến ta đau. Bởi chỉ khi đã đi qua tận cùng khổ đau, mới có thể chạm đến tận cùng của bình an.Và khi đủ bình an để nhìn lại, nỗi đau bỗng trở thành một người thầy dạy ta về giới hạn, về kiên cường, và về lòng từ bi.
Sau cùng, khi đã trải qua đủ những ngày nặng nề, một điều kỳ lạ bắt đầu nảy nở đó là “sự hồi sinh”. Nó không đến như một cơn gió lớn cuốn phăng đi mọi buồn đau, mà khẽ khàng như mầm non trồi lên giữa lớp đất ẩm. Hồi sinh không phải là quên, mà là “chấp nhận để vươn lên” từ những vết sẹo đang liền lại theo thời gian .
Ta bắt đầu học lại cách hít thở sâu, cách mỉm cười trước một buổi sớm trong veo. Mọi thứ tưởng chừng quen thuộc bỗng trở nên mới mẻ: tiếng chim, làn gió, ánh nắng đầu ngày đều chạm đến lòng ta bằng sự dịu dàng chưa từng có. Để biết rằng, thế giới này chưa từng khép lại với mình. Chỉ là đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt, tâm trí đã mỏi mòn giữa những đợt sóng dâng trào cảm xúc lên xuống, cả những khoảng thời gian không còn phân biệt được đâu là thực tại, đâu là nỗi đau đang âm thầm rạn vỡ. Nhưng rồi ta sẽ thấy cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, không đợi ai, không dừng lại trước nỗi buồn của bất kỳ ai, ngay cả trong bóng tối vây quanh. Bởi ta hiểu: “mọi điều xảy ra đều để giúp ta trở nên trọn vẹn hơn”, như chiếc bình từng nứt vỡ được hàn lại bằng vàng, đẹp hơn trong chính khiếm khuyết của nó. Cũng như cuộc đời này, dù mong manh, vẫn là một phép nhiệm màu. Mỗi vết thương đều là cánh cửa mở ra tương lai phía trước. Mỗi giọt nước mắt, đều phản chiếu khuôn mặt của một người đang dần hồi sinh.
Rồi sẽ đến một lúc nhìn về quá khứ, không còn thấy nước mắt, chỉ còn lại một nụ cười bình thản, như lời chào với những điều đã qua. Bởi lẽ, mọi nỗi đau, sau khi vượt qua ý chí chống cự, đều lặng lẽ lắng lại, hóa thành sự hiểu biết sâu sắc hơn về bản thân và thế giới quanh mình. Giống như sau cơn mưa, mặt đất lại xanh hơn. Mỗi biến cố trong đời không đến để hủy hoại ta, mà để dạy ta cách đứng vững, cách nhìn mọi điều bằng đôi mắt thấu hiểu và niềm tin lặng lẽ.
Con người chỉ thật sự trưởng thành khi họ biết dừng lại để nhìn sâu vào nỗi đau của mình, không phán xét, không chối bỏ. Khi đủ can đảm để đứng trong khoảng trống ấy mà không tìm cách lấp đầy. Giống như chiếc lá non đón giọt sương rơi. không né tránh, không oán than, chỉ lặng im hứng lấy để vươn lên, và tỏa sáng trong ánh mặt trời. Cuối cùng, mọi khổ đau chỉ là con đường đưa ta trở về chính mình. Về nơi mà “tâm hồn đã thôi run rẩy trước mất mát, và chỉ còn biết mỉm cười trước vô thường”.
H.L













