![]()
(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Thụy Sơn tên thật là Nguyễn Thị Sơn, SN 1959 tại Hội An, Thành phố Đà Nẵng, là hội viên Hội Nhà văn TP.Đà Nẵng. Chị đã xuất bản các tập thơ: “Như hạt bụi đam mê” (NXB Hội Nhà văn – 2017); “Trầm tích” (NXB Hội Nhà văn – 2019) và mới nhất là “Ngày không gió” (NXB Hội Nhà văn – tháng 6/2023). Có thể nói, thơ của Thụy Sơn giàu chất tự sự, giọng điệu trầm lắng, ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc. Chùm thơ chị gửi đến Ban Biên tập Văn chương phương Nam cho thấy thơ chị không chỉ là sự biểu đạt cảm xúc cá nhân mà còn là cuộc đối thoại nội tâm giữa con người với ký ức, giữa quá khứ và hiện tại, giữa quê nhà và xứ người. Từ “ngọn đèn dầu cha quên tắt” đến “ánh đèn mẹ thắp trong mắt”, Thụy Sơn kiến tạo một biểu tượng xuyên suốt về tình thân — vừa cụ thể, vừa mang ý nghĩa siêu hình: ngọn sáng của ký ức và tình yêu bất khả phai. Cùng với đó, “Nỗi buồn mắc cạn” cho thấy sự chuyển hướng từ nỗi nhớ mang hình hài gia đình sang suy tưởng hiện sinh, nơi con người đối diện với sự cô độc của chính mình giữa dòng thời gian. Những biểu tượng như mẹ – cha – ngọn đèn – dòng sông – con thuyền được viết theo cấu trúc liên tưởng vòng tròn, gợi nên tính chu kỳ của ký ức và tình thương. Qua đó, tác giả không chỉ viết về nỗi nhớ, mà còn tái hiện hành trình nhận thức của con người về cội nguồn, về giá trị thiêng liêng của mái ấm và bản thể. Văn chương Phương Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.
Phùng Hiệu (chọn và giới thiệu)

Nhà thơ Thụy Sơn
TỔ QUỐC
Tổ quốc là một dải mây bay
vắt ngang trán mẹ những ngày giông tố
Là bàn tay cha đục khoan vách đá
Chở phù sa cho hạt thóc đầu mùa
Tổ quốc là bờ tre gió đu đưa
Là con đê gánh bao mùa lũ dữ
Là dáng áo nâu còng lưng thuở cũ
Vẫn gánh chiều ra đồng…lặng lẽ một mùa xanh
Tổ quốc không là điều gì xa xôi
Trong giọt mồ hôi… trong lời ru mẹ
Trong ánh mắt người lính chiều biên cương lặng lẽ
Trong nén hương thầm bên cột mốc vô danh
Tổ quốc là điều rất đỗi linh thiêng
Như câu thơ viết giữa ngày bom nổ
Như hạt bụi quê nhà bám vào chân áo
Như lời thề không đổi dẫu tháng năm qua
Tổ quốc là… khi ta biết cúi đầu giữa một phút lặng thinh
Và mạnh mẽ ngẩng lên nhìn bầu trời khi binh lửa
Tổ quốc là điều gì không sờ được, nhưng từng ngày thở lấy
Như câu hát mẹ ru con thuở ấy
Cứ ngân lên khi đất nước yên bình
Là vết chai trên tay người lính gác biên cương
Là hình chữ S lặng thinh trên bản đồ thế giới
Là hương khói giữa chiều quê xa ngái
Nơi người lính chia tay không kịp nói “Con sẽ trở về”
Tổ quốc là điều không thể gọi tên
Chỉ có thể… giữ bằng máu thịt
Tổ quốc là ngọn cỏ non sau lũ vẫn vươn mình lên xanh biếc
Là ngọn núi gối đầu giấc ngủ của cha ông
Giữ yên tiếng gà gáy trưa và
mỗi chiều quê vắng
Tổ quốc là giọt nước trong lòng giếng cạn
Vẫn mát lòng người đi, sau những tháng năm xa
Là bóng lá non che giấc trẻ thơ
Là tiếng kinh chiều bay qua đồng lúa
Là dòng sông không bao giờ tắt lửa
Là vết chân người lính đã ngủ quên
Tổ quốc…là điều gì rất đỗi thiêng liêng
Không cần gọi tên vẫn luôn hiện hữu
~~~
TIỄN CON
Con gói tuổi xuân vào chiếc vali
đặt cạnh ngưỡng cửa mùa thu chưa tắt nắng
Một vết nứt trên không gian
chảy xuống tiếng gió hoang hoải trong lòng mẹ
Mẹ vội bối lại lọn tóc bằng sợi chỉ rút ra từ đám mây cuối ngõ…tiễn con
Cha con đứng như cột mốc cuối cùng
nhìn con rời đi về phía chân trời mới
Chuyến bay chở theo một phần núm ruột của mẹ
xé đôi vòm trời
những vì sao không kịp vẫy tay
rơi rớt thành giọt lệ
thấm vào nỗi nhớ như hạt muối ngàn năm
Từ đây bữa cơm nhà thiếu những tiếng cười
Ghế nhỏ góc hiên mọc rêu vắng mặt
Bàn tay ÚT của mẹ ngày nào
hóa thành bóng chim vượt đại dương
Mẹ chỉ còn biết trò chuyện cùng mây trời
dặn gió mang hơi ấm phố cổ hồn quê sang tận bờ bên kia đại dương
nơi con làm lại giấc mơ cùng gia đình nhỏ của mình…
Con cất bước
mẹ nghe ngực mình nhoi nhói vỡ tiếng nấc
Chiếc vali nhỏ mang theo
cả tuổi thơ còn thơm mùi sữa
Bầu trời rạn nứt
chim sắt nuốt con vào bụng và rồi…bay cao bay xa
Mẹ đứng lại
một nửa trái tim trôi sang phía xứ sở cờ hoa
Từ đây
mẹ tập trò chuyện với mây
gửi qua đại dương
những lời ru còn dang dở…
Dẫu xa
mẹ vẫn thắp đèn trong mắt
để bóng cháu…con
còn lấp lánh phía quê nhà.
Con đi mây cũng ngập ngừng
Bến sông hun hút mịt mùng cánh chim
Mẹ ngồi khâu gió vào tim
Nhớ con khâu cả nỗi niềm
xưa sau
Nửa đời gói lại trong nhau
Lệ con…lệ mẹ ướt nhàu cỏ hoa
Ngọn đèn mẹ thắp hiên nhà
Chong trăng giữ bóng mặn mà dáng con
Mai này bốn biển mây tròn
Nghe trong giọt lệ vẫn còn tiếng ru
Ầu ơ…gió thoảng nghìn thu
Mẹ như chiếc bóng ngồi ru… chính mình.
~~~
CHA QUÊN TẮT NGỌN ĐÈN DẦU
Cha để lại trong tim con một ngọn đèn dầu không nhớ tắt…
Từ đêm rất xưa. khi gió cũ ngủ quên
Trên vòm trán cha nhăn như cánh cửa
Và đôi mắt chợt mở ra
một cõi im lìm
Ngọn lửa nhỏ ấy
cháy âm u qua bao giấc mộng
Những năm dài con đi
mà vẫn nghe mùi khói bếp
Vẫn thấy đôi dép thô cha úp ngược dưới trời mưa
Có đêm…
con rùng mình vì tiếng quạ kêu
và lửa trong tim lại âm ỉ cháy
Như bước chân cha đi qua hành lang ký ức
Gõ nhè nhẹ vào trán con…một điều gì chưa thể nói
Cha ơi! ngọn đèn dầu người quên tắt
đã cháy suốt đời con
Với ánh sáng không bao giờ tối
Với bóng tối không bao giờ nguôi ngoai
Với tình yêu sâu đến độ…
Chỉ thiêng liêng mới chạm tới…nơi này
~~~
NỖI BUỒN MẮC CẠN
Con thuyền mắc cạn bờ xa vắng
Giấc mộng ra khơi vỡ giữa chiều
Sóng bạc gối đầu lên cát lặng
Trăng buồn rơi vỡ cánh buồm xa
Dòng sông mắc cạn, thuyền không bến
Lá úa nằm im chẳng chịu trôi
Ký ức mắc cạn vào đêm muộn
Vết sầu neo mãi chẳng rời…thôi!
Người ngồi mắc cạn trong năm tháng
Bóng tối vây quanh lối cũ mờ
Khoảnh khắc níu chân vào dĩ vãng
Ngày rơi thành đá lấp hồn thơ
Nỗi buồn mắc cạn trên trời rách
Sao vỡ rơi vào vực thẳm sâu
Cánh chim lạc hướng buồn như gió
Trong cõi hư không vẫn một mình
Nắng cuối ngày nghiêng vàng cỏ dại
Giữa hồn mình mắc cạn trăm năm
Cánh chim lạc hướng buồn như gió
Trong cõi hư không…vẫn một sầu.
~~~
Thụy Sơn













