Gửi sương xuống cội vô thường – Thơ NP Phan

586

Nhà thơ NP Phan 

khúc từ ly

con sông tuổi thơ vẫn cứ xuôi dòng
gợn sóng nhỏ vỗ lên bờ ký ức
nơi chân trời màu hoàng hôn đỏ rực
có cánh chim bay về phía quê nhà

phía sau cơn mưa là ánh mắt của cha
trong nắng trưa có nụ cười của mẹ
cả một đời đi cùng mưa nguồn chớp bể
đôi vai mẹ cha nặng gánh dãi dầu

trái tim con nghiêng về cánh đồng sâu
nơi mồ hôi mẹ cha đổ xuống từng gốc rạ
manh áo, miếng cơm một đời vất vả
nuôi cho con khôn lớn thành người

mấy mươi năm giông bão cuộc đời
cha mẹ vẫn dõi theo con từng bước
nước mắt chảy xuôi, đời không khác được
giữa vô cùng là trời đất vô biên

nén nhang này con thắp bằng lửa trái tim
giữa đồng chiều, mắt con nhòa lệ
xin một lạy nơi mẹ cha yên nghỉ
và một lạy này, xin lạy tạ quê hương

 

biến khúc tiêu cầm

rồi cũng đến cái ngày ta gác kiếm
muốn học đòi theo gã Lệnh Hồ
tiêu cầm nọ tha hồ mà tung tẩy
ở trong lòng chỉ có mỗi Thánh Cô

mà nghĩ lại: cầm thì ta chẳng thạo
tiêu thì em chưa đụng tới bao giờ
khúc tiếu ngạo thôi đành đợi đó
quanh quẩn chỉ còn dăm bảy vần thơ

ta chẳng thể học đòi Trương Vô Kỵ
mãi đắm chìm trong đôi mắt mỹ nhân
bao bí kiếp cũng đành xếp xó
minh chủ võ lâm gã cũng chẳng cần

ta không thể nào đêm đêm ngước mặt
sao ở trên trời không dễ đếm đâu
nhịp tim ta, ta còn không đếm được
đếm làm sao triệu triệu tinh cầu

ta chỉ muốn nhẹ nhàng buông bỏ
mặc kệ thế gian mắt trắng môi chì
chén rượu này rồi thêm chén nữa
mỗi chén là mỗi cuộc thiên di

thì thôi vậy, cuộc đời vẫn thế
một sáng mai hồng tiếp nối một hoàng hôn
mưa rồi nắng, đất với trời vẫn thế
đâu phải mình ta giữa cõi vô thường

                           

suối sông rồi sẽ…

gửi mưa xuống phố dịu dàng
cho đêm hội ngộ mây ngàn lưu vong
cho hư ảo xuống phiêu bồng
bến mê lạnh giấc mơ hồng kiêu sa

tàn tro cũng đã nhạt nhòa
gót phiêu lãng nhớ hiên nhà quạnh hiu
chỉ mình với bóng liêu xiêu
chỉ ta với chút cô liêu cuối đường

gửi sương xuống cội vô thường
cho ngày chia cách nỗi buồn vô vi
suối sông rồi sẽ từ bi
ngàn năm vô lượng mang đi phận người

N.P.P