Chân dung nhà thơ Trần Văn Thọ
Lời tháng Ba cho em
Cho anh gửi lời thơ có mùi cỏ lúa
Em mang theo cùng sinh nhật tháng Ba
Anh giữ lại chút nắng chiều vàng úa
Trên sông Thu lặng lẽ chảy bên nhà
Bao nhiêu năm em rời xa quê mẹ
Mang hồn anh trong một buổi chia ly
Kỷ niệm xưa cũng hóa thành tro bụi
Và thời gian bào nhẵn tuổi xuân thì
Anh mong em có những mùa hạnh phúc
Trên những con đường ngan ngát mùi hương
Ăm ắp niềm vui ngọt ngào phía trước
Như ánh đèn đêm lấp lánh phố phường
Dù thương em trên cánh đồng cỏ cháy
Nỗi nhớ nào rồi cũng hóa mồ côi
Anh như kẻ si tình một đời vụng dại
Như rong rêu, như hạt bụi bên đời…
Vết xước
Vết xước vẫn còn tươi đỏ
Hằn sâu trên da thịt em
Như là vết cào bão tố
Rách mảng trời mây êm đềm
Em trượt trên đời sỏi đá
Ai đang làm xước cuộc tình
Vết thương vùi sâu nỗi nhớ
Bao giờ trở lại nguyên trinh
Trái tim anh như dao cắt
Vết thương âm ỉ có lành?
Hay tháng ngày ru đắng đót
Hóa thành vết sẹo trăm năm
Tình yêu anh đầy dịu ngọt
Xoa lành vết xước cho em
Qua rồi nỗi đau trầm tích
Vết thương lên da non hiền
Em còn nhớ tháng Tư
Con đường xưa còn đó
Hoa xoan tím tháng Tư
Rơi buồn trên lối cỏ
Em ở đâu, bây giờ?
Tháng Tư xưa đọng lại
Trong nỗi nhớ thắt lòng
Áo em vàng hoa nắng
Chỉ còn như mênh mông
Chiều tháng Tư mỏng mảnh
Như vạt nắng cuối ngày
Em về nơi cuối gió
Trong tay người đắm say
Đêm tháng Tư vời vợi
Ôm thương nhớ nhu mì
Cả một trời ảo ảnh
Anh lạc mùa thiên di
Bài thơ em chưa viết
Màu giấy úa hững hờ
Em có còn trắc ẩn
Tháng Tư về hay chưa?
Viết ở Ngũ Hành Sơn
Những bậc đá thời gian mòn vẹt
Ngũ Hành Sơn hương sứ thơm lừng
Quả trứng thần Naga giao giữ
Đã hóa thành năm ngọn Hành Sơn
Núi cũng có tương sinh tương khắc
Huống chi anh… sinh khắc lẽ thường
“Em” sinh “Thơ”… thơ anh chân thật
Hang động nào chứa hết nhớ thương
“Thổ” khắc “Thủy” khiến mình xa cách
Anh làm sao về bến sông em
Để ngây ngất câu hò dịu vợi
Đắm đời trong ngon ngọt môi mềm
Hồn nương tiếng chuông chiều Linh Ứng
Một thoáng buồn xao xuyến Hành Sơn
Vách đá còn khắc tên kỷ niệm
Anh còn em trong cõi vô thường
T.V.T
Đà Nẵng