Nhà thơ Lê Hưng Tiến
Những bí mật
bí mật lòng cỏ
tôi đã đánh mất chính nó
bởi những ngọn núi giương nổi mình không tới chú Cuội
gặp giấc hoang bay
chị Hằng Nga bởi vầng sáng leo veo hun hút
chị ới a những mất mát trần gian
con mắt lội ngược
bí mật rực lửa đốt cháy người con gái tóc mai
tôi ngây thơ giữa khu rừng bí mật hoang dại
con mắt về xuôi
nung nấu bí mật bằng nồi canh thâu sâu thẳm
bởi lòng người mới đo được chiều cao
mỗi lúc tĩnh tâm
thời gian leo theo bờ ký ức
tìm lại bí mật như đã đánh mất một phần con người
Sự viết hoa
chân chim viết hoa
sự đời mệt lử những cô hồn con chữ
đường lên gân tái nhợn
ý niệm viết hoa
bản thể đã nhiều lần đánh cắp tư cách
đêm lẩm nhẩm cái lục lạc leng keng
bài thơ viết hoa
đám mây rủ rỉ bầy trâu tơ về làm mưa
mỗi hạt lúa hoang hoải chờ mùa
người ta viết hoa
mỗi khi thổi hồn em bằng giao cảm tích tịch tình tang
trầm ca mênh mang tìm nguyên chất
không ai viết hoa
trần gian chẳng có huyền thoại Adam và Eva
lịch sử chỉ là nguyên thủy
ai không viết hoa
những viên Cuội đè nặng giấc hôm
bình minh rối rít thở hồng hộc hồng hộc.
Thơ nhìn nghiêng
cái bóng đen bị đèn đỏ đỏ đỏ chụp mũ
ngôn từ rỗng nắng và bị vàng hớ
những dấu chân xanh trùi trụi không ai
bài thơ chưa đủ mày mạy làm tắt mắt
có những mày râu rẽ trái về sau
họ đi đâu. Đến đâu. Không biết
chỉ biết ngoài hiên gió ngổn ngang
có khi họ mang những câu thơ về rợp lại ngói hồng
người thiếu phụ dửng dưng rẽ phải
cái bóng đen xâu xé mặt trưa rát rạt
đèn đỏ đỏ bỏ ngỏ nhấp nháy
câu thơ rỉ tối
những cụ cao niên thăng thẳng một đường thẳng
câu thơ rù rì lên khói
đến ngã ba tam giác
có cụ lung lạc thơ mấy độ vuông chằn chặn
ngày cong đêm
lối em mơ mớ thành ý tứ
con đường rất thèm bóng rao vang
như đèn đỏ đỏ bật câu thơ điểm chỉ