Nhà thơ Lê Hà Thăng
Gởi Sài Gòn mùa dịch
Rồi bỗng chốc thấy Sài Gòn xa quá
Những ngã đường lại tiếp tục giăng dây
Xót xa em đang giữa vùng phong tỏa
Bao đêm qua thao thức nhớ vơi đầy.
Dẫu đôi ta hai phương trời cách trở
Vẫn còn chung vầng trăng khuyết chơi vơi
Hãy gói ghém vuông tròn bao lỡ dở
Gắng gượng rồi ta sẽ gặp nhau thôi.
Ta nhớ lắm tháng ngày bình yên cũ
Những quán hàng rộn rã tiếng cười vui
Đường phố rộng dòng xe như thác lũ
Thấy hân hoan từng khuôn mặt con người.
Ai cũng bảo Sài Gòn đang dịch lắm
Nơi nơi hướng về góp sức chung tay
Nhưng ta chẳng có gì cho em cả
Chỉ đôi câu gởi gắm chút tình này.
Chưa từng thấy Sài Gòn đau đến thế
Nhà nhà đau, thân thiết cách ly nhau
Rồi sẽ hết những u buồn dâu bể
Sài Gòn ơi, lại như thuở ban đầu.
Đêm mơ gặp lại quê nhà
Đi qua bao mùa mưa nắng
Đồng bằng, phố thị, biển khơi
Chẳng đâu ân tình sâu nặng
Bằng quê hương thuở thiếu thời.
Cũng là dòng sông xanh mát
Cũng là bờ cát trắng phau
Nhưng sao có nhiều đổi khác
Tìm đâu thân thiết bên nhau.
Ghé qua bao hàng quán lạ
Sơn hào hải vị đầy mâm
Vẫn thèm bữa cơm đạm bạc
Có đôi tay mẹ ân cần.
Khói bếp, mùi quê, hương lúa
Tưởng rơi rớt hết dọc đường
Một hôm gặp người bạn cũ
Bỗng cồn cào nhớ và thương.
Bây giờ cách ly mùa dịch
Quê gần cũng hóa thành xa
Đường phố vắng ngày giãn cách
Đêm mơ gặp lại quê nhà.
L.H.T
20 – 7 – 2021