Màu trắng cô lữ
anh về đứng ở Thừa Thiên
màu trăng cô lữ còn nghiêng giữa dòng
tóc dài em thả bến sông
ánh sao màu nhạt còn long lanh chiều
mắt em bay bổng mỹ miều
trên mui vạt nắng ít nhiều Đông Ba
anh vô ngã giữa tam tòa
màu trăng cô lữ rẻ qua âm hồn
ngó về Vỹ Dạ mưa tuôn
dòng sông thả nhánh cây buồn chỏng chơ
anh chờ thành nội ngu ngơ
kéo tay em lại mộng mơ tháng ngày
mưa chi mưa cứ làm đày
để tóc em ướt guột gầy mùa đông
anh về theo gió hướng sông
nhìn vai em mộng qua đồng chợ mai
lên xe cửa thuận trăng cài
áo em mỏng dính hương lài thôn anh
màu trăng cô lữ khuynh thành
cho em xỏa tóc trời xanh ngó nhìn
bóng chiều rụng lá vàng hiên
nước trôi cầu gãy mẹ hiền ru con
mắt kia em có hao mòn
làm bầy cá lội không còn vẫy đuôi
anh đi lụt lội năm rồi
màu trăng cô lữ đã trôi lên trời.
Huế và em đuổi trăng trôi chốn nào
đời trôi qua mấy cửa thành
em và mưa xuống hoàng thành buồn không
giêng hai có đợi vàng bông
bâng khuâng cả mấy mùa đông trên ngàn
đời trôi qua mộng úa tàn
mà nghe hương sứ nở tràn dưới đêm
khuya về gót lạnh sầu thêm
bóng em hoang tái khắp miền huế đô
chừ nghe hồn vỡ trăng lơ
qua canh đọng tiếng chuông mờ đâu đây
tôi nghe thương nhớ vơi đầy
em như cổ tích đã gầy mái hiên
thoáng đời trôi rụng nghiêng nghiêng
tóc em thoảng dại bình yên hôm nào
em và thiên cổ hư hao
cùng mây xứ huế trôi vào điêu linh
khuya rằm đò có lênh đênh
xuôi lên xuống nẻo hư tình huế ơi
đời chôn hết cả xuân rồi
huế và em đuổi trăng trôi chốn nào.
H.L.N