Mùa rêu lại khúc hoan ca ở trọ – Thơ Võ Văn Trường

736

Tác giả Võ Văn Trường 

 

Phía núi 

Phía núi đêm nay con mơ nơi ba nghỉ

Cây bồ kết thuở hương ba trồng khi tuổi đã 70

18 năm sau ba đi và cây đã đèo bòng sinh nở

Gió quét mưa phùn, ký ức dốc trưa

Phía con lớn, thung buồn, lụt nguồn trôi cối đá

Nắng mọc khô vòm họng ba cười

 

Hạn miền Trung con cầm những chân ruộng khô chạy đi tìm chữ

Vang vang lời văn tự giỗ làng

Mùi khói ám mái tranh, mùi mây đùn lên chiều đèo Ải

Cứ khuấy vào những dị bản… con

Ngày mai, mà đúng thật con không còn ba nữa

Mưa đã là sông, chiều nằm xuống chân đồi

 

Như bước thời gian, lời tạ từ hư ảnh

Phía núi đêm nay có người đàn ông đi vào những cánh rừng…

                                                                                          

 

Nghịch nước 

Tôi vấp vào đôi mắt mở to…

Tóc dài em, đi vào thiếu phụ

Bến sông trôi, câu hẹn không về

Câu hẹn gã trai, bàn tay nghịch nước

Dấu khát khao, mùa rưng rức nụ mầm

Mùa rêu lại khúc hoan ca ở trọ

 

Tôi vấp vào tôi, khu vườn đom đóm

Mảnh trăng quê, sũng ướt hạ huyền

Sũng ướt làn môi, đò giang quá lứa

Những giấc mơ, huyễn hoặc côn trùng

Huyễn hoặc đêm, tuổi mùa chấp chới

Tiền kiếp buồn, ngả ngớn một ly say

 

Tôi vấp vào em, lũ chim mùa trốn nắng

Dấu ấm êm, thao thiết rơm vàng

Thao thiết đợi chờ… về – đi vô lượng

Ánh mắt buồn mưa cả tháng ngày đau

Tôi vấp vào em, vấp vào hơi thở

Những gã trai, đêm chưa bị dối lừa

 

Tôi vấp vào đâu, bâng quơ chiều xa ngái

Bến sông trôi, em đã theo chồng

Thương người xưa lại ra sông giặt áo

Yếm đào bánh trái phu thê

Đã tuổi tác… đã nửa đời, tuổi tác

Chỉ bàn tay nghịch nước mới dậy thì.

 

 

Tháng Giêng

Bất chợt tháng Giêng không đâu lại víu vào nỗi nhớ

Một thuở yêu người… lãng đãng bến bờ đau

Câu chuyện ngày xưa anh kể với em về vầng trăng cổ tích

Giờ ở bên trời hay khuất lấp bến mê

 

Lại chợt nhớ mười năm xa từ dạo

Dòng Hương mơ diễm ảo trăng ngà

Ngày gió dậy hoang hoải buồn râu tóc

Tự mười năm đổ bóng xuống rêu mờ

 

Mà bây giờ em về đâu, mái tóc xanh, hoàng hoa lỗi hẹn

Vết trầm lăn, mắc cưỡi nợ nần

Mười năm xa, dấu lòng mưa bão

Đành đoạn đưa sầu, một chén say

 

Có khi nào em chợt nhớ ta

Sao chẳng thể khi lòng còn mong đợi

Lá cuối chiều rụng xuống vai xưa.

V.V.T