Tranh minh họa – Tác giả: Vũ Trọng Anh
Đêm thiếu phụ
Đêm thiếu phụ, giũ hồn trăng khuyết
Bên hiên xưa, gió đổ dập dồn
Tàu chuối nhịp thời gian mê miết
Rụng mơ tình, gõ trượt mái tôn
Vòng sống khép, xuôi chiều mở đóng
Vẫn hồn nhiên như tuổi trâm cài
Điều gì đến bến bờ ảo vọng
Sao ví dầu… dù có một mai…?
Đêm quanh co, chất chồng gối mộng
Nghe thời gian chầm chậm bên giường
Chiếc lá, giấu giữa trời lồng lộng
Thẩn thờ rơi, phai nhạt làn hương
Thôi buông hết, bao điều chấp chứa
Vỡ toang chiều, sống lại đôi mươi
Quên… đắm đuối, chưa hề chọn lựa
Bùng nổ đêm, trong vắt tiếng cười…
Ngồi trong quán cũ
Lặng lẽ, bước qua con phố cũ
Kỷ niệm xưa, thấm đẫm góc đời
Bao năm rồi tưởng chừng yên ngủ
Vết thương xưa còn đó, người ơi
Phố cũ đã oằn mình đổi mới
Con đường quen, say đắm một thời
Gốc me già, ta thường đứng đợi…
Hoa ngày xưa, từng cánh rơi rơi
Có lúc hết tiền, tình, bó gối
Ngồi một mình, trong quán cà phê
Bóng nắng rớt, chậm chiều mờ tối
Đếm giọt rơi, khắc khoải lối về
Vẫn biết thời gian rồi khỏa lấp
Tương lai còn trong những bàn tay
Lơ đãng ngó, giật mình bắt gặp
Nợ quán chồng thêm cuốn sổ dày…
Đò chiều
Khép hờ, cong môi thiếu nữ
Đò xuôi, lơ đễnh chiều buông
Nhìn sông, tài công(*) tư lự
Lục bình trôi sóng đổ dồn
Đò chiều, hôm nay vắng khách
Ngồi không cô bán vé buồn
Lướt mắt, đôi bờ lau lách
Gặp cô thiếu nữ môi cong…
Đang nhìn tài công trước gió
Áo phanh, vạm vỡ ngực trần
Thây kệ, kìa ai quạo quọ
Đắn đo, lưỡng lự phân vân…
Theo chiều, cười trong gió
Bến đò dọc, trôi xuôi
Mơ hồ như ai gọi
Chậm thôi… ơi đò ơi!
L.T.H
(Bắc Bình, Bình thuận)
—
(*) Tài công: Người lái thuyền, đò, thuyền trưởng